Lâm Nhất cũng không phóng thích cổ ấn Thần Dương như mọi khi, để mặc cho mặt trời rực rỡ trong lòng bàn tay nở rộ, sau đó năm ngón tay bóp chặt nó.
“Nhật Diệu Thần Quyền thức thứ nhất, Bát Vân Kiến Nhật!”
Khi quyền này đánh ra, dị tượng xuất hiện sau lưng Kim Sí Thần Nhân, mặt biển mênh mông vô tận toả ánh vàng rực rỡ, mặt trời từ từ dâng lên, uy áp của Kim Sí Thần Nhân lập tức tăng vọt điên cuồng.
Cùng lúc đó, một dấu ấn nhỏ hiện lên sau gáy Kim Sí Thần Nhân như ngôi sao tô điểm.
“Thức thứ hai, Tử Khí Đông Lai!”
Cùng với tử khí vô biên giáng xuống, mặt trời dâng lên từ mặt biển kia trở nên tràn đầy sức sống. Trong nháy mắt, khắp nơi được ánh mặt trời chiếu sáng như vừa phá vỡ gông cùm xiềng xích nào đó của đất trời, rộng lớn như khai thiên lập địa.
Khi tung quyền, lại một dấu ấn màu vàng như ngôi sao xuất hiện sau gáy Kim Sí Thần Nhân.
“Thức thứ ba, Triêu Dương Như Hoả!”
Khi Lâm Nhất tung quyền thứ ba, mặt trời mới mọc này hoàn toàn thành hình, chiếu rọi ánh ban mai khắp bầu trời phía Đông, rực rỡ yêu kiều.
Cùng lúc đó, dấu ấn thứ ba xuất hiện sau gáy Kim Sí Thần Nhân.
Ầm!
Khi ba dấu ấn đồng thời xuất hiện, Kim Sí Thần Nhân cao trăm trượng phóng thích uy áp đáng sợ và trang nghiêm, trong đôi mắt sâu thẳm thấp thoáng nở rộ thần quang.
Lâm Nhất hít sâu một hơi, mồ hôi toát ra trên trán, trông có vẻ hơi vất vả. Lúc này đã tới thời khắc mấu chốt để dung hợp ba dấu ấn với Thần Dương Toái Thiên Ấn, cùng nhau thi triển cấm thuật Thần Dương Diệt Thế của Nhật Diệu Thần Quyền.
Chỉ mới ba quyền, hắn đã tu luyện xong từ lâu, nhưng mấy lần dung hợp bí thuật này đều thất bại.
Điều này khiến hắn vô cùng chật vật, nhiều lần suýt bị đốt cháy kinh mạch, mấy lần chân nguyên không đáp ứng kịp sự tiêu hao đã suýt mất nửa cái mạng.
Nhưng cuối cùng cũng tích luỹ được một ít kinh nghiệm, lần này hắn tự tin rằng nhất định sẽ thành công.
Dưới sự thôi động của Lâm Nhất, ba dấu ấn như ngôi sao sau gáy Kim Sí Thần Nhân nhanh chóng xoay tròn. Kim Sí Thần Nhân cao một trăm trượng to lên đến ba trăm trượng, trông như một ngọn núi sừng sững với đôi mắt sáng ngời.
Nhưng dù sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, toàn thân run rẩy, chân nguyên điên cuồng tiêu hao như thuỷ triều, hắn vẫn nghiến răng đánh ra quyền này.
“Nhật Diệu, Thần Dương Diệt Thế!”
Khi chữ cuối cùng phát ra từ miệng Lâm Nhất, đôi cánh khổng lồ của Kim Sí Thần Nhân dang ra hoàn toàn, mỗi sợi lông vũ đều toả ánh vàng rực rỡ. Hắn quá nổi bật, dường như tất cả ánh sáng trong thế giới này đều tập trung trên người hắn, đến nỗi những nơi khác chỉ có một màu đen kịt.