“Hừ, để ta xem lát nữa tiểu tử này rút lui như thế nào!”
Nhìn thấy giáp Thiên Viêm gần ngưng tụ trên người Kim Diễm, cộng với ngọn lửa cuồn cuộn trên người tạo thành hai tầng hộ giáp. Nét mặt mọi người đều rất bình tĩnh, chỉ đợi Lâm Nhất mất mặt.
Oanh!
Nhưng lúc này, một luồng kiếm ý nổ tung trên người Lâm Nhất, phong mang trong mắt hắn xuyên thủng hư không.
Ầm ầm!
Hai luồng khí thế bắt đầu giao phong trong không trung, còn chưa thật sự ra tay đã dẫn đến cuồng phong, uy thế đáng sợ.
“Kiếm ý Tiên Thiên đại thành?”
Khuynh Nhược U ngẩng đầu nhìn lên, tỏ vẻ kinh ngạc.
“Thật sự là kiếm ý Tiên Thiên đại thành, ta đoán chắc là hắn có nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, không ngờ đã tới mức đại thành rồi. Lâm Nhất này ngoài việc tu vi hơi thấp thì đúng là rất có năng lực”.
Nét mặt Hướng Thiên Hà nặng nề, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất của hắn ta có thêm chút hứng thú.
“Quả nhiên…”
Trong mắt Kim Diễm cũng có ánh sáng kỳ lạ loé lên, nhưng hắn ta không ngừng cười khẩy, việc này không khác dự đoán của hắn ta là mấy. Tiểu tử này quả nhiên nắm giữ kiếm ý, còn là kiếm ý Tiên Thiên đại thành, cũng may hắn ta vẫn còn chút thủ đoạn.
“Vẫn chưa ra tay à? Ta sắp không đợi được nữa rồi đây”.
Kim Diễm cười châm chọc, hắn ta tự tin rằng giáp Thiên Viêm của mình có thể đỡ được chiêu kiếm của đối phương.
“Được thôi!”
Lâm Nhất giơ tay cầm lấy kiếm Táng Hoa, đồng thời nhấc chân nhảy ra ngoài. Kiếm Táng Hoa trong tay bay khỏi vỏ, tựa như một dòng nước chảy qua trước mắt, tao nhã như hoa sen, không dính khói lửa hồng trần.
Hồn như bông liễu tàn theo gió, người đi ta ở đã hai thu.
Nửa đời lục bình xuôi theo nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa.
Vào khoảnh khắc kiếm chém ra, kiếm thế trên người Lâm Nhất được kiếm Táng Hoa gia trì, không ngừng tăng vọt.
Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi.
Rắc!
Dưới chiêu kiếm này, giáp Thiên Viêm sau khi cường hoá chỉ chống đỡ được một lát. Sau đó, nó bắt đầu xuất hiện khe hở, khe hở không ngừng lan ra. Kiếm trong tay Lâm Nhất lại chưa từng dừng lại, thế như chẻ tre.
Kim Diễm phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài, trong lúc lơ lửng trên không trung, giáp Thiên Viêm trên người ầm ầm nát vụn.
Áo giáp biến thành những mảnh vụn hoả diễm, cứ thế tan vỡ.
Ong!
Hắn ta vừa mới rơi xuống đất, còn chưa đứng vững đã cảm thấy hoa mắt. Có mũi kiếm chĩa vào trước mũi hắn ta, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi thua rồi”.