Ông lão béo khinh thường nhìn về phía Lâm Nhất, giễu cợt: “Nhưng nói với ngươi cũng vô dụng, cho dù ngươi biết rồi, e rằng ngay cả… Ha ha”.
Ông ta nói chuyện úp úp mở mở, cười một tiếng, cũng không nhiều lời.
“Ý ông là dù ta có biết cũng chưa chắc có thể bước khỏi bức tranh. Ngay cả việc đó cũng không làm được thì sao có thể thay đổi cho bản thân sử dụng, tạo thành một bức tranh khác được”.
Lâm Nhất tư duy nhạy bén, lập tức hiểu ra ý của đối phương.
“Ngươi là người đầu tiên đi tới chỗ của ta trong mười năm qua, cũng không quá ngu xuẩn. Lão phu đúng là có ý này”.
Ông lão béo kéo dài âm cuối, cười nói.
Lâm Nhất cũng không nhiều lời, chắp tay cáo lui.
Hắn chậm rãi đi tới trên hồ, đã biết được đường đi, tiếp theo hắn cũng biết nên làm thế nào rồi.
Lâm Nhất đảo mắt nhìn một vòng, sau đó nhắm hai mắt lại.
Ông lão béo sờ râu, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười châm biếm.
Ông ta khá vừa ý tiểu tử này.
Không nhiều lời, có thể hay không phải thử trước rồi nói.
Nhưng có cố gắng cũng vô dụng, phá hoạ bước ra nói thì dễ làm. Phá hoạ chính là phá vỡ toàn bộ kiếm pháp tu luyện đến viên mãn đỉnh phong trước đó, nhưng lại phải giữ gìn căn cơ của nó.
Chỉ cần sơ suất phá hoạ thất bại sẽ phế đi tất cả sức mạnh của mình.
Lâm Nhất khá giống với tiểu tử năm đó, luôn không sợ những thứ không biết trước.
Cũng không biết tiểu tử năm đó sống thế nào trong rừng Táng Kiếm rồi.
Trong đầu ông lão béo hiện lên một vài chuyện cũ, ông ta tỏ vẻ rầu rĩ, khẽ nhíu mày, không muốn suy nghĩ nhiều nữa, ôm đầu ngủ thiếp đi.
Trên mặt hồ, Lâm Nhất đắm chìm suy tư trong Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, trong suy nghĩ của hắn bây giờ đang có một cánh đồng hoang.
Từng chiêu thức của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp không ngừng phân tách, vô số tàn ảnh xuất hiện trong cánh đồng hoang vu, mỗi tàn ảnh đều là chiêu thức khác nhau của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.
Kiếm pháp vốn chỉ có mười tám chiêu, bây giờ đã bị hắn làm biến thành hơn một trăm bước.
Thời gian dần trôi qua, trên cánh đồng ngày càng có nhiều tàn ảnh, một trăm, hai trăm, ba trăm… tăng lên gấp bội.
Ba ngày sau.
Ông lão béo chậm rãi thức dậy, ông ta nhìn vào giữa hồ, sắc mặt hơi thay đổi.
Ông ta lập tức giật mình tỉnh lại, đưa mắt nhìn kỹ, quanh người Lâm Nhất trên mặt hồ có linh quang đang tản ra. Linh quang như tơ bao phủ lấy hắn giống như một cái kén tằm.
“Cái này…”
Ông lão ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh này.