“Phụt!”
Kim Dực phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, sau đó bay lên, đụng vào một cành cây rũ xuống trên gốc đại thụ chọc trời.
Cùng lúc đó, sát chiêu của Kim Triển và Tần Húc đồng thời đánh lên người Lâm Nhất.
Ầm!
Ánh sáng bùng lên, hai người như đánh vào một ngọn núi đúc từ vàng, bị chấn động lùi lại.
“Thân thể hắn quá mạnh…”
Sau khi dừng lại, hai người tỏ vẻ cực kỳ ngạc nhiên.
Oanh!
Lâm Nhất xoay người, mái tóc dài tung bay, khoé miệng có chút máu chảy ra, sát khí điên cuồng dâng trào trên người. Dáng vẻ đáng sợ đó khiến người ta sợ hết hồn hết vía.
Quá tàn nhẫn!
Hắn thà rằng đỡ lấy sát chiêu của Kim Triển và Tần Húc cũng phải cho Kim Dực một bài học.
Khụ! Khụ! Khụ!
Kim Dực cố sức đứng dậy, không ngừng ho khan, mỗi lần ho đều phun ra máu tươi.
“Ca ca!”
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Kim Dực, Kim Triển giận dữ hô to.
“Nếu có gan thì tiếp tục đuổi theo đi!”
Lâm Nhất lạnh lùng nhìn hai người, hắn giẫm mạnh xuống đất, bay lên trời, bay về phía tầng cao hơn.
Hắn đã lấy được một quả Hoá Yêu có sáu luồng huyết quang nhưng vẫn chưa hài lòng, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của thất tú Thiên Lăng. Hắn tiếp tục bay tới chỗ cao nhất của cây Luyện Yên, nơi đó có cao thủ tập trung, Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm đều ở đây.
Mọi người bên dưới đều sợ ngây người.
Ba người bị cướp đi quả Hoá Yêu thì thôi đi, mà còn không thể chặn Lâm Nhất lại.
Giao thủ một lúc vẫn để hắn ung dung rời đi.
Trong thoáng chốc, mọi người nhớ đến lời hắn nói khi đối mặt với đám người nhóm Trần Tử Ngọc trước khi quả Hoá Yêu chín.
Muốn đấu thì đấu!
Đại thụ chọc trời, cao không biết bao nhiêu vạn trượng.
Chỗ cao nhất tựa như xúc tua của yêu ma, thậm chí xuyên thủng biển mây màu máu. Dưới biển mây cũng không nhìn thấy quả Hoá Yêu có chín luồng huyết quang.
Rất nhiều người thầm đoán, có lẽ muốn lấy được quả Hoá Yêu có chín luồng huyết quang phải xuyên qua biển máu, ở trên chỗ cao nhất của biển mây mới có thể tìm thấy.
Nhưng cổ thụ chọc trời thế này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, chứa đựng uy thế đáng sợ.