Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi kết quả được công bố, một lượng lớn khí Huyền Hoàng trên người Ô Tiếu Thiên chảy vào trong cơ thể Lâm Nhất, nhưng hắn ta đã thua một lần.  

Long ảnh thuộc về Lâm Nhất chỉ phủ một lớp ánh sáng vàng, không sinh ra bốn móng vuốt.  

Cho đến lúc này, hiện trường yên tĩnh như chết mới vang lên một tràng tiếng hò hét. Từng ánh mắt khiếp sợ đổ dồn về phía Lâm Nhất, vẻ kinh ngạc trên mặt mọi người không thể tả bằng lời.  

“Quá đáng sợ, rốt cuộc là chiêu thức gì vậy? Rốt cuộc hắn đã làm bằng cách nào mà chỉ liếc mắt nhìn đã đánh lui Ô Tiếu Thiên? Trước đó kiếm uy kia chưa được thi triển bao giờ”.  

“Hoàn toàn không phải đối thủ cùng đẳng cấp, kiếm của Lâm Nhất vẫn chưa được rút ra, rất khó tưởng tượng khi kiếm uy này kết hợp với Bá Kiếm của hắn sẽ đạt tới uy lực đáng sợ như thế nào”.  

“Đáng sợ thật, có vẻ như vị trí tân tú mạnh nhất của công tử Táng Hoa vẫn không thể dao động”.

Trên chỗ ngồi của Tử Lôi Tông, một đệ tử hỏi Triệu Vô Cực: “Triệu sư huynh, rốt cuộc Lâm Nhất đã làm được bằng cách nào ạ? Tại sao đệ lại cảm thấy Ô Tiếu Thiên hoàn toàn không phải đối thủ cùng đẳng cấp với hắn nhỉ, chẳng lẽ lúc hắn đấu với Nam Cung Vãn Ngọc có che giấu thực lực?”  

“Lâm Nhất và Ô Tiếu Thiên chắc chắn không cùng đẳng cấp, hắn đấu với Nam Cung Vãn Ngọc nhất định che giấu át chủ bài, tiểu tử này là người duy nhất ta không thể nhìn thấu trong số các tân tú”.  

Trước đó Triệu Vô Cực đã đánh bại Bạch Lê Hiên bằng một cái búng tay, nhưng khi hắn ta nhắc tới Lâm Nhất lại hơi dè dặt.  

Đối thủ lão luyện như thế này thường khó đối phó hơn rất nhiều so với những kẻ thoạt nhìn có vẻ tàn nhẫn kia, ví dụ như Viêm Long Tử, người vẫn luôn tuyên bố sẽ dồn Lâm Nhất vào chỗ chết.  

Một đệ tử khác thắc mắc: “Không nhìn thấu chỗ nào ạ? Tu vi, kiếm pháp, thể chất, công pháp của hắn, thậm chí rất nhiều át chủ bài đã bại lộ bảy, tám phần”.  

Đúng vậy, từ đầu cuộc chiến cho đến bây giờ, số lượng át chủ bài mà Lâm Nhất bại lộ đã khá nhiều.  

So với Tam Tiểu Vương còn mơ hồ, Lâm Nhất hẳn không đến mức quá bí ẩn, không có lý do gì vẫn không thể nhìn thấu.  

Triệu Vô Cực đáp: “Có thể nhìn thấu một người hay không, không phải dựa vào át chủ bài của hắn, dù bây giờ Lâm Nhất không có át chủ bài thì ta cũng không thể nhìn thấu hắn. Nhìn thấu nghĩa là có thể cảm nhận được ý cảnh kiếm pháp của hắn, hiểu được phong cách tác chiến của hắn, thấy rõ ý nghĩa của mỗi chiêu thức mà hắn thi triển. Chỉ cần nhìn thấu những thứ này, dù át chủ bài có nhiều đến đâu thì cũng không đủ trình đứng trước mặt Tam Tiểu Vương. Đây cũng là nguyên nhân tại sao ba người chúng ta tự tin như vậy”.  

“Chỉ riêng Lâm Nhất, ta có thể hiểu mỗi một chiêu thức của hắn, thậm chí phát hiện rất nhiều sơ hở trong đó, nhưng kiếm của hắn vẫn khiến ta cảm thấy kiêng dè, cảm giác này chưa bao giờ có”.  

Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt Triệu Vô Cực không hề xuất hiện vẻ lo lắng hay nặng nề, mà là vẻ phấn khích tột độ.  

Chỉ khi đấu với đối thủ dạng này mới có thể làm hắn ta phấn khích, bởi vì nó đầy ẩn số.  

Hắn ta tin rằng mình có thể thắng đổi thủ, đồng thời thu được lợi ích rất lớn từ đó. Nếu như có thể, hắn ta rất mong mình sẽ thắng Lâm Nhất trước khi đấu với Vũ Hạo Thiên.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK