Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên lưng thiếu niên kia vác một cái hộp đựng kiếm, khuôn mặt tuấn tú, dấu ấn màu tím ở mi tâm trông có vẻ kỳ dị.  

Không phải Lâm Nhất thì còn là ai nữa?  

“Không thể nào!”, ba người hoảng sợ, tim đập thình thịch, không cách nào nói nên lời.  

Đó là một con tuấn mã kỳ quái với bộ lông đỏ rực như máu, thiếu niên áo xanh vác theo hộp đựng kiếm ngồi trên lưng nó từ từ xuất hiện trước mắt mọi người.  

Tất cả đều giật mình thảng thốt, ánh mắt lộ vẻ khó có thể tin được.   

Không chỉ ba người Phan Nhạc, ngay cả chúng đệ tử của thư viện Thiên Phủ và cả Liễu Vân Yên cũng đều sợ ngây người.  

Sao có thể chứ?  

Người này đã bị đuôi của trăn Tử Tinh Lôi Điện đánh bay, sau đó, hắn mang theo kim liên Tử Hỏa chạy theo hướng ngược lại, hiển nhiên là muốn làm một ít việc trước khi chết, ví dụ như dẫn dụ trăn lôi ra xa, tránh ảnh hưởng đến đám người Liễu Vân Yên.  

Đó là kết cục chắc chắn sẽ chết, không có lối thoát.  

Đối mắt một con yêu thú cấp bá chủ sống mấy trăm năm, hơn nữa còn đạt đến cảnh giới Âm Huyền đại thành, thử hỏi một tên võ giả Bán Bộ Tử Phủ sao có thể sống được?  

Không thể nào, chắc chắn là không thể!

Nhưng lúc này Lâm Nhất lại còn sống xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, đánh cho ba người Phan Nhạc trở tay không kịp.  

“Lâm đại ca!”  

Bạch Vân mừng rỡ hoan hô, đám người thư viện Thiên Phủ cũng cười phá lên, vẻ kích động hiện rõ trên mặt.  

“Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất!”  

“Tiểu tử này vẫn còn sống, thật không thể tin được”.  

“Thật đáng sợ, không ngờ hắn có thể thoát khỏi tay trăn Tử Tinh Lôi Điện”.  

Ngay cả Liễu Vân Yên luôn nghiêm túc, thận trọng và lạnh lùng cũng lộ ra vẻ vui mừng, hơi kinh ngạc: “Không ngờ tiểu tử nhà ngươi vẫn chưa chết”.  

“Chẳng phải vì ai đó còn muốn tính sổ với ta à? Sổ còn chưa tính rõ ràng, sao ta có thể chết trước chứ?”  

Lâm Nhất nhếch miệng cười, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng ngựa Huyết Long, sau đó nhảy xuống trước mặt đám người thư viện Thiên Phủ.  

Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua ba người Phan Nhạc cách đó không xa, ánh mắt lộ vẻ suy tư.  

Ba người sắc mặt trắng bệch, lùi về sau vài bước.  

Lúc ở hồ Tử Vân, kiếm pháp đáng kinh ngạc của Lâm Nhất đã để lại ấn tượng khá sâu sắc cho ba người họ.  

Họ thực sự không muốn nhớ lại trải nghiệm đáng xấu hổ như thế.  

“Là ai muốn tính sổ với ta?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK