Sau khi nhận ra, Lâm Nhất cất tiếng từ chối, lúc này, một luồng sát khí đáng sợ kéo đến.
Hơi thở vừa lạnh lùng vừa hung ác kia còn đáng sợ hơn cả Lôi Điện Man Ngưu. Mấy người thiếu nữ và người trung niên đều thay đổi sắc mặt.
Cộp cộp cộp!
Ngựa Huyết Long chạy ra từ sâu trong rừng, vóc dáng đẹp mắt, lông tựa như máu, thân thể cao to, mang đến cho người khác một áp lực khổng lồ. Trong mắt nó thấp thoáng có huyết quang lượn lờ, càng làm người ta không dám nhìn thẳng.
Lâm Nhất nhẹ giọng nói: “Chư vị đừng sợ, đây là bạn ta”.
Ngựa Huyết Long ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lâm Nhất, đồng thời để lộ hai hàng răng cửa, uy thế đáng sợ trên người lập tức biến mất.
“Lâm công tử, con ngựa này thật thú vị, ta có thể sờ một cái không…”
Dù gì Lãnh Hương Vân cũng còn mang tâm hồn thiếu nữ, ngây thơ lãng mạn, nhìn thấy ngựa Huyết Long như thế lập tức phì cười, sợ sệt hỏi.
Lâm Nhất gật đầu, tiểu nha đầu chìa tay ra.
Đồ ngốc ngựa Huyết Long này còn khá phối hợp, cúi đầu không ngừng chọc cười nàng ta, thiếu nữ tên Hương Vân lập tức phát ra tiếng cười giòn giã.
Thoáng liếc mắt, Lâm Nhất nhìn thấy dường như ngựa Huyết Long muốn thè lưỡi liếm người ta, bèn lặng lẽ vỗ nhẹ lên người nó một cái.
Bốp!
Cái vỗ này nhìn tưởng nhẹ, nhưng lại rất đau. Ngựa Huyết Long giật mình cắn chặt răng, người giống như bị điện giật, cơ bắp căng chặt, liên tục run rẩy.
“Ha ha ha, con ngựa này thật đáng yêu, Lâm công tử, ta có thể cưỡi nó một lát không?”
Thấy thế, Lãnh Hương Vân che miệng cười hỏi.
“Tiểu thư”.
Người đàn ông trung niên ho khan mấy tiếng, Lãnh Hương Vân cười ngượng ngùng, biết mình hơi quá đáng. Nàng ta nhìn về phía Lâm Nhất: “Lâm công tử, huynh cùng chúng ta về đi, ơn cứu mạng lần này, Hương Vân nhất định sẽ cảm ơn đàng hoàng”.
“Tiện tay thôi”.
Lâm Nhất hờ hững nói một câu, nhìn vào đôi mắt sáng của tiểu cô nương, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có thể, nhưng ta không thể ở lại lâu, sẽ nhanh chóng rời đi”.
Hắn nghĩ kỹ lại, thấy đồng ý cũng không sao, cũng đã ở lại dãy núi này quá lâu rồi. Có những người này dẫn đường, hắn muốn rời khỏi dãy núi cũng sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Thấy Lâm Nhất đồng ý, Lãnh Hương Vân lập tức vô cùng mừng rỡ.
Mọi người vừa cười vừa nói đi phía trước, Lâm Nhất cưỡi ngựa Huyết Long lặng lẽ theo sau.
Đợi đến khi ra khỏi dãy núi Kỳ Liêm, người trung niên kéo Lãnh Hương Vân qua một bên, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, gần đây quận Kỳ Liêm không yên bình cho lắm, có thể ra ngoài đã không dễ dàng gì rồi. Nếu còn dẫn người lạ về, e rằng người trong thành sẽ không vui”.
“Nhưng ta… ta thấy Lâm công tử không giống người xấu”, Lãnh Hương Vân quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Nhất, sau đó nói: “Hơn nữa người ta cứu chúng ta, cũng không thể không bày tỏ thành ý đúng không”.