“Tên nhóc này quả thật rất cẩn thận…”
Trong mắt U Vân lão quỷ lóe lên tia âm u, ông ta lẩm bẩm nói.
Ba ngày trước, ông ta đã đuổi theo Lâm Nhất, nhưng mãi vẫn chưa hiện thân. Không phải ông ta không có lòng tin, mà là không muốn đánh rắn động cỏ, một khi chưa chắc có thể đánh trọng thương Lâm Nhất ngay tức thì, để đối phương kịp thời cưỡi ngựa Huyết Long bỏ trốn thì e là muốn tìm được sẽ khó càng thêm khó.
Thực lực mà đối phương thể hiện tại biển Trăng Khô chắc chắn không phải cảnh giới Dương Huyền đại thành tầm thường, cần phải cẩn trọng.
Hoặc là không ra tay, một khi ra tay phải đảm bảo nhất kích tất sát, không để hắn có bất kỳ cơ hội sống nào.
“Rồi cũng có lúc để lộ sơ hở…”
U Vân lão quỷ lạnh lùng cười. Ông ta là người rất kiên nhẫn, không sợ giằng co với đối phương.
…
Ầm ầm!
Trong rừng rậm âm u đột nhiên vang lên tiếng thú gào thét như sấm rền. Từng gốc cổ thụ che trời bị đụng gãy, đó là một con hung thú có thể hình khổng lồ, sau khi nó ngã xuống đất mới thấy rõ những vết thương chằng chịt che kín cơ thể nó. Máu tươi bắn ra tung tóe khiến mặt đất nhanh chóng biến thành một ao máu.
Sau một hồi giãy dụa, cuối cùng yêu thú cũng uất ức gào lên một tiếng, rồi ngã xuống.
Vèo!
Ngay khi nó vừa ngã xuống, một bóng người từ chạc cây đằng xa lao đến với tốc độ tia chớp, rơi xuống trên người yêu thú.
Bóng người kia ăn mặc có hơi rách rưới, một nửa người lên lộ ra ngoài, thoáng thấy những vết thương dữ tợn. Thân hình hắn cũng không có nhiều cơ bắp, nhưng ẩn dưới những đường cong tinh mỹ lại là lực lượng khủng bố hệt như sấm vang chớp giật, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Bóng người kia chính là Lâm Nhất, sau khi thương thế khôi phục, hắn đã tôi luyện trong khu rừng này được nửa tháng.
Trong nửa tháng, mỗi ngày Lâm Nhất đều chém giết với yêu thú, mỗi một trận đều vô cùng thảm thiết.
Con chó Huyết Diễm trước mắt chính là yêu thú cấp bá chủ hàng thật giá thật, có tu vi Dương Huyền viên mãn. Dù là cao thủ cảnh giới Âm Dương tiểu thành vô tình gặp nó thì muốn giải quyết cũng khá rắc rối, chứ đừng nói gì đến việc đi săn.
Trong tình huống không xuất kiếm, Lâm Nhất muốn giải quyết nó thật sự rất gian nan.
Không phải hắn không muốn xuất kiếm, chỉ là tu vi tạm thời khó có thể tiến bộ, thế nên hắn dồn toàn bộ tâm trí vào việc tu luyện Thương Long Cửu Biến, dùng kiếm thì có thể dễ dàng giải quyết rồi đấy, nhưng như thế thì làm sao tôi luyện thân thể hiệu quả được.
Huống hồ, khoảng thời gian tôi luyện sinh tử như thế này cũng là một cách để Lâm Nhất rèn luyện ý chí.
Răng rắc!
Tử Diên kiếm kình sắc bén vờn quanh lòng bàn tay giúp Lâm Nhất dễ dàng phá vỡ làn da yêu thú. Hắn nhanh chóng lấy được yêu đan, kế đó vung tay ném lên không.
Viên yêu đan kia còn chưa kịp rơi xuống thì đã bị một cái bóng đỏ như máu nuốt vào miệng. Đó chính là ngựa Huyết Long.