Bây giờ xem ra người nọ thật sự không lừa gạt hắn ta.
“Xem ra phải dốc hết toàn lực mới được. Với thân phận nhân tài kiệt xuất của Càn Vân Tông, mình không cần phải che giấu thực lực trước mặt hắn”.
Giang Dật nở nụ cười, nhìn thiếu niên chậm rãi hạ xuống từ trên không trung, bước từng bước ra khỏi bụi bặm, lẩm bẩm.
Ngay sau đó, đôi mắt đục ngầu của hắn ta đột nhiên trở nên như có lửa cháy hừng hực.
Từng tia huyết văn hiện lên trên gò má tái nhợt của hắn ta, Hỗn Nguyên Quyết tiếng tăm vang dội của Càn Vân Tông được hắn ta thi triển đến cực hạn. Khi ngọn lửa trong đôi mắt đục ngầu càng lúc càng cháy mạnh, cả đôi mắt hắn ta như bị ngọn lửa lấp kín.
Toàn thân hắn ta bốc lên ánh lửa mãnh liệt, hào quang chiếu rội cả hội trường rộng lớn. Tất cả mọi người trên khán đài đều có thể cảm nhận được rõ Giang Dật trong ánh hào quang đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“Là Hỗn Nguyên Cửu Biến!”
“Đây chắc chỉ là lần biến thứ nhất, công pháp nổi tiếng Nam Vực của Càn Vân Tông quả nhiên rất xuất sắc”.
“Nghe nói công pháp này rất đáng sợ, mỗi lần biến đều có thể cường hoá và khuếch đại thể chất và chân nguyên. Sau chín lần biến có thể dời núi lấp biển, dễ dàng huỷ diệt cả một thành trì chỉ trong nháy mắt”.
“Lần này Giang Dật đã quyết tâm thật rồi”.
Hầu hết các võ giả có thể đến đây xem trận chiến đều có nhiều hiểu biết, dù họ chưa được thấy nhưng cũng biết sự đáng sợ của công pháp này.
Khi nhìn thấy Giang Dật thi triển lần biến thứ nhất, ánh mắt của mọi người đều trở nên nghiêm túc.
“Đúng như dự đoán, ta biết ngay Giang Dật có át chủ bài mà, không ngờ hắn ta đã tu luyện Hỗn Nguyên Quyết đến tầng tám”.
Tào Hưu của thư viện Bạch Ngọc nói với ánh mắt khá hào hứng.
Trần Vũ với đôi mắt nham hiểm cũng không ngừng đổi sắc mặt: “Không hổ là một trong mười người đứng đầu nội môn Càn Vân Tông, Giang Dật này quả thật đáng sợ, may mà không phải đối thủ của ta”.
La Thâm, người đeo thanh kiếm khổng lồ, vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn ta.
Lâm Nhất rất có thể sẽ thua Giang Dật.
“Xin lỗi, có lẽ nửa năm nữa ngươi có thể vượt qua ta, nhưng bây giờ ta cần phải giành chiến thắng trận đấu này cho thư viện Thanh Lộc, ta không có sự lựa chọn! Các hạ, xin hãy nhận thua đi”.
Giang Dật thi triển toàn bộ thực lực, bình tĩnh khuyên với vẻ mặt lạnh lùng.
Tuy giọng nói này bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh này lại ẩn chứa một sự tự tin tuyệt đối nào đó... cùng với sự kiêu ngạo.
Hắn ta nhất định sẽ thắng trận này.
“Nhận thua? Ta nghĩ ngươi nên suy nghĩ thật kĩ trước khi nói”.