Muốn chiến thì chiến!
Thái độ mạnh mẽ của Lâm Nhất khiến đám người Trần Tử Ngọc sững sờ, chợt, sát ý trong mắt bọn họ tăng vọt, tỏ thái độ cực kỳ căm tức.
Tên nhóc này đúng là không biết sống chết, bọn họ đã tạm tha cho hắn một con đường sống, vậy mà lại chẳng biết quý trọng. Quả Hóa Yêu đã sắp chín đến nơi rồi, đám người này thật sự không muốn lãng phí thời gian vì Lâm Nhất, rồi lại bị kẻ khác chiếm trước ưu thế.
Đám người này đều là con trời, thực lực siêu quần, tầm nhìn phi thường, chỉ liếc mắt liền có thể nhận ra Lâm Nhất không phải kẻ yếu, đặc biệt là khi hắn đã có được kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong.
Muốn đánh bại hắn rất dễ, nhưng muốn giữ chân và chém giết được hắn lại là một việc khác.
Không ai dám chắc có thể giải quyết đối thủ trong vòng vài chiêu, một khi ra tay, tất nhiên sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, nên hay không nên, càng bị động sẽ càng loạn, nhất định phải đưa ra quyết định một cách nhanh chóng.
Ầm!
Ngay khi đám người suy nghĩ như điện xẹt, cây đại thụ chọc trời, tán lá lẩn khuất trong tầng mây kia bỗng phát ra hào quang sáng chói. Nhánh cây run rẩy, có ngàn vạn cánh hoa ào ào rơi xuống, xinh đẹp hệt như những bông tuyết.
Trần Tử Ngọc duỗi tay đón lấy một đóa hoa, bỗng sắc mặt hắn ta thay đổi.
Ánh nắng như mực, trời xanh như họa, chỉ một ý niệm liền nở hoa kết quả… quả Hóa Yêu sắp chín rồi!
Vèo! Vèo! Vèo!
Gần như chỉ trong nháy mắt, liền có hằng hà sa số người bay vọt lên, hướng về phía gốc cây chống trời to như quả núi kia.
“Trước giành lấy quả Hóa Yêu, sau lại giết hắn!”
Trần Tử Ngọc hừ lạnh một tiếng, hóa thành một luồng sáng lóng lánh như ngọc, phóng thẳng lên chín tầng trời.
Ông!
Lại một trận cuồng phong nổi lên, Sở Mộ Viêm giang hai tay ra, hệt như đại bàng tung cánh tạo thành một luồng xoáy cuồng bạo, vọt lên như diều gặp gió, hướng thẳng về phía cây Luyện Yêu.
Nhìn thấy cảnh này, những người khác cũng không còn tâm trí để mắt đến Lâm Nhất nữa, cả đám ào ào phóng về phía cây Luyện Yêu. Bọn họ vốn muốn liên thủ giết chết Lâm Nhất trước khi quả Hóa Yêu chín, nhưng không ngờ quả Hóa Yêu lại chín nhanh như vậy.
Đứng trước sự lựa chọn, bọn họ không thể không tạm thời buông tha cho Lâm Nhất, dù sao thì quả Hóa Yêu vẫn quan trọng hơn rất nhiều.
“Cho ngươi sống lâu thêm một chút!”
Huynh đệ Kim gia lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, sát ý trong mắt lóe lên trong phút chốc, chỉ thế thôi mà hai huynh đệ đã bị bỏ lại một khoảng xa, thế nên bọn họ rất bất mãn với Lâm Nhất.
Yêu nghiệt của tất cả các thế lực lớn gần như xuất hiện cùng một lúc, thoáng chốc, trên cành cây Luyện Yêu chằng chịt bóng người.
XÍU...UU!!
Lâm Nhất không dám hành động tùy tiện, hắn khuếch tán kiếm ý ra, mục đích dọ thám gốc cây chống trời bất thường kia.