Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không coi ai ra gì cũng phải có giới hạn thôi!”

Tào Tử Diễn ra tay trước, vừa dứt lời, bóng dáng đã biến mất. Ngay sau đó trong hư không vang lên tiếng rít vô cùng chói tai, kiếm quang sáng chói chiếu rọi. Kiếm quang ấy sáng lên trên người Tào Tử Diễn, chói mắt tới mức người xem không mở nổi mắt.

Nhanh thật!

Đám đông xuýt xoa. Bình thường rất hiếm khi thấy bốn người này cùng ra tay, giờ được nhìn thấy mới biết đúng là danh bất hư truyền.

Quả nhiên bốn người được coi là ngôi sao của ngày mai cũng có chỗ hơn người.

Nhưng tốc độ vụt sáng nhanh mà tắt lịm cũng nhanh, nhanh ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Khoảnh khắc Lâm Nhất vươn tay ra, kiếm quang trên người Tào Tử Diễn không còn sót lại chút gì.

Phụt!

Khi chưởng này được tung ra, Tào Tử Diễn còn chưa kịp chạm vào gấu áo của Lâm Nhất thì đã bị đánh bay từ xa. Tới khi rơi xuống đất, hắn ta rên lên một tiếng, sắc mặt liên tục thay đổi rồi lập tức ho ra một búng máu tươi.

Sao lại vậy được? Không ai ngờ rằng, chỉ một chưởng thôi, Lâm Nhất đã đánh bay Tào Tử Diễn.


Cho dù Tào Tử Diễn có phần khinh địch nhưng như vậy cũng vẫn mạnh ngoài sức tưởng tượng.

Ba người còn lại quá đỗi sợ hãi, ánh mắt nhìn Lâm Nhất không giấu nổi sự ngạc nhiên.

“Lâm mỗ nói rồi. Hôm nay ta tới đây là để ức hiếp người khác, đừng có không phục... Không phục thì cả bốn người cùng xông lên đi!”

Lâm Nhất nhếch miệng cười, mái tóc dài bay múa, thái độ cực kỳ khoa trương. Không đợi đám đông kịp có phản ứng, hắn đã dang hai tay ra, chủ động tấn công bốn người kia.

Âm!

Một thứ áp lực khổng lồ lập tức khiến bốn người bọn họ khó thở, tiếng leng keng vang lên, bốn người không tự chủ được, tới tấp rút bội kiếm ra.

Năm bóng người nhanh chóng lao vào một trận ác chiến, chân nguyên khuấy động, kiếm quang ngang dọc. Bốn người dốc hết toàn lực, nỗ lực phòng thủ vững chắc trước thế tấn công của Lâm Nhất, gần như có thủ đoạn nào có thể dùng được là đều đã dùng hết. Vậy nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ đã không còn sức chống đỡ là bao.

“Nguyệt Mãn Hoa Hương!”

“Thần Dương Diệu Nhật!”

Lâm Nhất tung song quyền, võ học cấp Đế Giả cao cấp nhất này được hắn thực hiện thuần thục, trái phải nở hoa. Một quyền như mặt trời, một quyền như: mặt trăng. Khi quyền ảnh quét ngang, bốn người bọn Tào Tử Diễn thổ huyết, đánh rơi kiếm xuống đất, trố mắt ngây người ra nhìn.

“Phù Vân Kiếm Tông đúng là chỉ có vậy mà thôi!”

Lâm Nhất nhún nhẹ mũi chân, quay trở về chỗ cũ, đứng chắp tay sau lưng, uể oải nói.

Tức!

Đám đông tức nghiến răng khi thấy Lâm Nhất giễu võ giương oai nhưng không phản bác được. Nếu như trước đó bọn họ còn có thể giận dữ mắng mỏ. đối phương chỉ biết dựa vào sức mạnh của ma sủng thì cảnh tượng trước mắt chính là một cú tát vào mặt tất cả bọn họ.


Lâm Nhất đích thân ra tay, không chỉ vậy còn lấy một địch bốn, đánh các nhân tài mới nổi của kiếm tông thê thảm.

Áp đảo, áp đảo tuyệt đối!

Lâm Nhất nói năng rất ngông cưồng, nhưng hắn không thể kiềm chế nổi để không ngông cuồng. Chút chuyện vặt này có là gì. Chỉ là lấy một địch bốn thôi mà. Ở trận chiến trên con đường thông thiên đỉnh phong, hắn còn lấy một địch mười, đối thủ đều là Giới tử mười phương chiến giới.

Hắn nói mình đang ức hiếp người khác không phải là nói đùa, hắn đang ức. hiếp người ta thật.

Chơi mà, phải chơi lớn một chút. “Chớ bắt nạt Phù Vân Kiếm Tông ta không có ail”

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, một bóng người cao dong dỏng bước ra khỏi đám đông. Trên người người này mặc áo đen, khuôn mặt gầy gò, thân thể bên trong chiếc áo đen mỏng như kiếm, trường sam rộng thùng thình không ngừng đong đưa.

“Ngô sư huynh cũng lên rồi!”

Trong đám đông vang lên tiếng ồn ào không nhỏ. Phải biết rằng Ngô Khôn là kiếm sỉ nổi tiếng trong số các đệ tử nội môn. Tu vi của hắn ta đã sớm đạt đến Thiên Phách tầng bảy đỉnh phong, trong khí hải gieo mấy đóa hoa Tinh Ma, hắn †a cũng là người được công nhận là giỏi nhất trong số các đệ tử nội môn.

Tính tình hắn ta quái gở, cuộc đời như thể ngoài kiếm ra không còn gì khác. Sự xuất hiện của hắn ta khiến không ít đệ tử thân truyền lộ vẻ kiêng dè. Người này là một nhân vật hung ác, không có bất kỳ đệ tử thân truyền nào dám coi thường.

Ngay cả Diệp Tử Lăng cũng kinh ngạc, sự xuất hiện của hắn ta thật sự khiến người ta thấy bất ngờ.

Ngô Khôn đã sớm có thể trở thành đệ tử thân truyền nhưng hắn ta từng thề, ngày nào kiếm ý không đạt đến thông thiên thì ngày đó không trở thành Tinh Quân. Hắn ta là kiếm si. Kiếm ý Thông Linh của hắn ta đã sớm đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn, kinh khủng hơn tuyệt đại đa số đệ tử thân truyền.


Lay động!

Ngô Khôn vung tay lên một cái, bội kiếm của hắn ta lập tức bị quảng đi như sét đánh, đáp xuống mặt đất.

Thái độ này của hắn ta khiến mắt mọi người sáng lên. Ban nãy Lâm Nhất không cần rút kiếm đã có thể đánh bại bốn người bọn Tào Tử Diễn. Hiện tại hắn †a cũng không muốn rút kiếm, hắn ta muốn lấy lại thể diện đã mất cho Phù Vân Kiếm Tông.

“Ngươi rất mạnh, nhưng trong mắt ta, ngươi không đáng nhắc tới!”

Mặt mày Ngô Khôn lạnh lùng, kiêu ngạo. Vừa dứt lời, hắn ta lập tức bước. một bước. Khi bàn chân hạ xuống, toàn thân tỏa ra kiếm quang nồng đậm, kiếm thế ngập trời không ngừng hội tụ vào người hắn ta. Hắn ta tiến lên trước, mỗi khi đi một bước, kiếm thế trên người lại tăng lên rõ rệt.

Sau khi bước đủ bảy bước, kiếm quang trên người hắn đã sáng chói tới mức không thể nhìn thẳng.

Chói mắt, lóa mắt, chói sáng hơn người.

Đây chính là kiếm ý Thông Linh đỉnh phong viên mãn ư? Trong lòng mọi người vô cùng chấn động, lập tức sinh lòng ngưỡng mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK