Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn thật to gan, có lẽ hắn hôm nay sẽ nếm mùi đau khổ.  

Mặc Linh sư tỷ đã thông báo trước rằng ai vẽ kém nhất sẽ phải bị phạt.  

Rất nhiều ánh mắt thương hại đổ dồn vào Lâm Nhất.  

Cung Minh cùng là chấp sự cũng khẽ lắc đầu, cười bất đắc dĩ, sự trả thù của Mặc Linh tới quá nhanh.  

Lâm Nhất sẽ khó qua được cửa ải ngày hôm nay.  

“Vậy cô cứ tập trung mở mang kiến thức đi”.  

Lâm Nhất cười nhạt, phất tay áo dài lên rồi đứng phắt dậy.  

Đã bị mắng thẳng mặt mà còn sợ sệt thì không phải phong cách của Lâm Nhất.  

Soạt!  

Hiện trường lập tức yên tĩnh, Lâm Nhất thật ngông cuồng, đúng là gan to bằng trời, dám nói chuyện với Mặc Linh sư tỷ kiểu đó.  

“Tiểu tử nhà ngươi nói chuyện với sư tỷ kiểu gì đó?”  

Cổ Đằng lập tức nổi giận, lạnh giọng quát lớn.  

“Lâm mỗ ta đây nói thế nào phải cần một thằng khốn như ngươi quản à?”  

Lâm Nhất cười khẩy, nhìn thẳng vào đối phương với vẻ mặt tràn đầy sắc bén.  

Mặc Linh làm khó hắn thì không nói, dù sao thực lực bản thân nàng ta cũng rành rành ra đó, một phần còn do thù oán.   

Nhưng Cổ Đằng nhà ngươi là cái thá gì mà dám láo xược trước mặt ta?  

Nếu không có Mặc Linh mở đầu thì sao ta có thể để ngươi nhảy nhót đến tận bây giờ, mà đã đập chết ngươi từ lâu rồi.  

Shh!  

Câu quát lớn này khiến rất nhiều người hít vào một hơi thật mạnh.  

Lâm Nhất thoạt nhìn có vẻ thanh tú đột nhiên biến sắc mặt thực sự khiến người ta giật cả mình.  

“Ngươi!”  

Câu chửi khốn kiếp này rõ ràng đang nhằm vào hắn ta, Cổ Đằng lập tức nổi giận chỉ qua.  

Một tên chấp sự quèn mà dám chửi rủa hắn ta ngay trước mặt mọi người.  

“Ngươi cái gì mà ngươi? Chưa thấy người chửi người hay chưa bị người ta chửi bao giờ à? Chính chủ còn chưa lên tiếng, tên tay sai nhà ngươi đã nhảy cẫng lên, để làm gì hả? Nghĩ mình là con cóc có thể ăn được thịt thiên nga hay gì? Đừng có đoán mò, cái mệnh con rùa của ngươi không ngóc đầu lên nổi đâu”.  

Lâm Nhất lạnh lùng giễu cợt với vẻ mặt không chút cảm xúc.  

Tất cả mọi người đều biết Cổ Đằng kiêu căng tự mãn, có ý với Mặc Linh, chẳng qua vì ngại thân phận, không ai vạch trần mà thôi.  

Giờ thì hay rồi, hắn ta không chỉ bị Lâm Nhất chỉ ra mà còn cười nhạo một trận.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK