Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hắn không ngờ lại có dị biến, ngược lại còn làm mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. May mà ở khu vực tế đàn, đám người kia còn chưa lo xong thân mình, trong tình huống hỗn loạn cũng không phát hiện Lâm Nhất đã đến.  

Rắc! Rắc! Rắc!  

Quang văn dưới chân liên tục vỡ vụn, trong kiếm ý cuộn trào mãnh liệt, từng bức tượng đá lần lượt bị đánh thức.  

Lâm Nhất suy nghĩ nhanh như chớp, nếu đi ngay bây giờ thì còn có thể lành lặn ra ngoài, nhưng nếu ở lại lâu hơn thì lát nữa muốn đi sẽ cần phải tốn rất nhiều công sức.  

“Vị tiền bối này thật vô dụng, dẫn mình tới đây mà không có cách nào sao?”  

Lâm Nhất nhìn chằm chằm mảnh kiếm gãy trong lòng bàn tay, nói thầm, hắn đến được đây là nhờ vào phúc của mảnh kiếm gãy này.  

Không có gì để nghi ngờ, vào thời điểm mạnh mẽ đó, chủ nhân của mảnh kiếm gãy này chỉ cần một mảnh vỡ cũng có thể giết được cao thủ Tinh Quân. Lúc còn sống, người nọ chắc chắn có địa vị khá cao trong nội bộ Kiếm Tông, trong mảnh vỡ này phải ẩn chứa một phần ý chí của người nọ mới đúng.  

“Tiểu tử nhà ngươi ăn nói kiểu gì vậy? Vừa rồi khi bị tên Tinh Quân kia sỉ nhục, chính lão phu đã giúp ngươi vượt qua tử kiếp đấy”.  

Nhưng vào lúc này, trong đầu Lâm Nhất đột nhiên vang lên một giọng nói rất nhỏ, giọng nói đó ẩn chứa sự tức giận khiến hắn giật nảy mình.  

Hô!  

Một lát sau, kiếm quang của mấy bức tượng đá bắn tới, Lâm Nhất biến sắc, nhanh chóng di chuyển, tránh được rất nhiều nguy hiểm.  

Nhưng một tia kiếm quang xẹt qua trán chém đứt vài sợi tóc khiến hắn sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.  

“Lũ khốn kia... thật hỗn láo”.  

Trong lúc nghi hoặc, mảnh kiếm gãy lại phát ra giọng nói rất nhỏ, giúp Lâm Nhất xác định âm thanh vừa rồi hắn nghe thấy không phải ảo giác.  

“Tiền bối, vãn bối đã biết lỗi rồi”.  

Lâm Nhất toát mồ hôi, nhanh chóng nhận lỗi.  

“Không phải ta không giúp ngươi, lúc còn sống ta đã đặt ra quy định ở đây, đó là dù tới trước hay sau, chỉ cần thông qua khảo hạch đều có thể nhận được truyền thừa của ta. Có điều nếu đám người này đã không tuân theo quy định...”  

Giọng nói nhỏ kia lại vang lên khiến Lâm Nhất ngẩn ra, có hi vọng!

Hắn chợt nghĩ ra, chín bức tượng màu tím xung quanh tế đàn có thể là khảo hạch, Âu Dương Hạo cần phải thông qua một mình mới được.  

Không biết nguyên nhân gì, có thể là do hắn ta cảm thấy rắc rối, hoặc có thể là cảm thấy cơ hội không lớn.  

Vì vậy hắn ta ỷ vào người đông thế mạnh, bất chấp lao tới. Tuy rằng quá trình này lắt léo, tốn khá nhiều công sức, nhưng chung quy vẫn xông qua được nên đã coi thường kiếm trận ở đây.  

“Đám tiểu tử này, nếu không phải vì cố ý để lại truyền thừa cho thế hệ sau thì chúng thậm chí còn không mở nổi cánh cửa đồng kia, thật sự cho rằng bất chấp lao tới là có thể qua được ư? Vừa nghe khảo hạch thất bại sẽ chết thì lập tức đổi ý, đúng là một đám tiểu tử ngây thơ”.  

Trong lời nói của chủ nhân mảnh kiếm gãy có vẻ khá bất mãn với đám người Âu Dương Hạo.  

Lâm Nhất không dám lên tiếng, sợ sẽ bất cẩn đắc tội vị tiền bối này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK