Tần Vũ cắn răng nghiến lời, Ánh Sáng Triều Dương biến thành ánh sáng nóng bỏng nhất lúc giữa trưa, chiếu xuống một cách mãnh liệt.
Kính Hoa Thuỷ Nguyệt!
Người Lâm Nhất loé lên, kiếm của hắn như hoa trong kính, như trăng trong nước, hư hư thực thực, thực thực hư hư.
Cho dù chưởng mang của đối phương có đáng sợ đến mức nào, thì chỉ cần nó rơi vào trong kiếm thế hư hư thực thực của hắn cũng sẽ như rơi vào trong gương.
Rắc!
Vào khoảnh khắc mặt kính vỡ tan, chân nguyên Huyền Dương như ánh mặt trời gay gắt ầm ầm nổ tung.
Dư âm đáng sợ xuất hiện, hai người đồng thời lùi ra xa.
Mỗi người dừng lên ở một bên rìa của chiến đài, chiến đài đã trở thành một đống đổ nát từ lâu, trên mặt đất có ngọn lửa không ngừng bốc cháy, kiếm ý tán loạn khắp nơi.
“Đến lượt ta ra tay rồi nhỉ”.
Trong ngọn lửa dữ dội, Lâm Nhất cười khẽ nhìn đối phương.
“Ra tay thì sao chứ? Ta sợ ngươi chắc!”
Tần Vũ lạnh lùng quát.
“Sợ ngươi bị doạ thôi”.
Lâm Nhất cười khẽ, kiếm Táng Hoa trong tay hắn vô cùng hưng phấn rung lên.
Ong!
Trong cơ thể Lâm Nhất đột nhiên có tiếng kiếm reo lanh lảnh vang lên, đây là làn điệu cả dây đàn cổ xưa nhất thế gian cũng không thể đàn ra được.
Kiếm âm thông thần, mờ ảo như tiên.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, một tia kiếm quang đã vô tình quét ra.
Lúc này, trên chiến đài vương giả rộng lớn không ngừng có tiếng nổ tung vang lên, nơi kiếm mang đi qua, tất cả mọi thứ đều bị nó chém nát một cách dễ dàng!
Phụt!
Tần Vũ còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm mang chém trúng, phun ra một ngụm máu tươi.
Chiêu kiếm này cũng khiến chiến đài vương giả vỡ làm đôi.
“Đại hoàng tử điện hạ, ngươi thử đoán xem Lâm mỗ đã dùng mấy phần sức”.
Áo xanh trên người thiếu niên tung bay, gió thổi bay mái tóc dài, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười châm chọc. Nụ cười này khuynh thành như yêu tinh, chiêu kiếm này cũng xuất trần như thần tiên, nhất tiếu như yêu, nhất kiếm như tiên.
“Kiếm ý Tiên Thiên!”
Trong mắt Tần Vũ lộ vẻ hoảng sợ, nói với vẻ khó tin.