Thời gian dần trôi qua, với tốc độ lao đi như bay, Lâm Nhất đã đi được đoạn đường gần trăm dặm trong vực sâu. Lúc này, phía trước bỗng xuất hiện bóng người, hơn nữa, ngày càng có nhiều bóng người hiện ra trong tầm mắt hắn.
Advertisement
Vèo! Vèo! Vèo!
Những âm thanh xé gió liên tiếp vang lên, rất nhiều bóng người lao đi cùng một hướng với Lâm Nhất, tất cả đều đang hướng về nơi sâu của vùng đất Âm Lôi.
Advertisement
“Xem ra, ta phát hiện có hơi muộn”, Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, tự nhủ với mình, nơi này đã sớm bị mọi người phát giác điểm khác thường.
Hắn dừng lại hồi lâu, hai tay liên tục kết ấn, chân nguyên trong cơ thể sôi trào. Trong lúc đó, từng cánh hoa Tử Diên ở Tử Phủ bắt đầu tách ra, kiếm ngân liên hồi, chân nguyên bắt đầu bành trướng khắp toàn thân hắn.
Thất Huyền Bộ, Mặt trời lơ lửng!
Lâm Nhất dùng hơn bảy phần chân nguyên để thúc giục bí kỹ mạnh nhất của môn phân pháp này, cuối cùng thì hắn cũng kết xong thủ ấn. Ngay lúc đó, Kim Ô ấn sau lưng bộc phát hào quang, thân thể Lâm Nhất hệt như một quả đạn pháo bắn vọt ra, khoảnh khắc đó, hắn trông như một luồng sáng chói lóa xẹt qua vòm trời với tốc độ tia chớp.
Xoạt!
Mọi người bỗng có cảm giác hoa mắt, đến khi nhìn kỹ lại thì không thấy gì cả, bóng dáng Lâm Nhất đã sớm đi xa.
Bí kỹ “Mặt trời lơ lửng” có khả năng khiến thời gian dừng lại, bởi tốc độ của nó quá nhanh, đã đạt đến tốc độ phi hành của cao thủ cảnh giới Thiên Phách.
Vù vù!
Đến khi Lâm Nhất đáp xuống, hắn đã ở trên một ngọn núi cao ở cách đó mười dặm.
Đứng ở đỉnh núi cao có thể quan sát khắp bốn phương tám hướng.
Lâm Nhất nắm trong tay mấy viên linh ngọc tứ phẩm để bổ sung lượng chân nguyên vừa tiêu hao. Hắn nhắm hai mắt lại, nhìn về phương xa, ở nơi cuối tầm mắt có một cồn cát hoang vu, phía trên cồn cát là hằng hà sa số xương trắng chất thành đống, trông rất đáng sợ.
Trước núi thi cốt kia, có một người cổ đã chết từ rất lâu, ông ta ngồi khoanh chân, đầu đội mũ, cả người vô lực rũ xuống.
Trông ông ta không giống người thường, những thi thể khác đều đã hóa thành xương trắng, nhưng thi thể của ông ta vẫn ngồi đó, không có dấu hiệu hủ hóa, thậm chí quần áo trên người cũng chỉ hơi rách nát một chút mà thôi chứ không hề có dấu vết bị năm tháng ăn mòn.
Đây là thi cốt của một cao thủ Tinh Quân.
Trên người ông ta tỏa ra uy áp cực kỳ khủng bố, trong phạm vi ngàn mét, lực lượng Lôi Âm trải rộng đã diễn hóa thành khói đen. Có lẽ nguồn gốc của luồng gió đen đên qua chính là đây. Người này đã chết từ lâu, nhưng vẫn mang theo lực lượng uy hiếp thế nhân, khiến tim người ta không khỏi đập nhanh hơn.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Nhất thật sự cảm thấy kinh hãi chính là một đoạn kiếm gãy cắm ở ngực người nọ. Kiếm loang lổ vết rỉ và tràn đầy lực lượng cổ xưa mà tang thương.
Một đoạn kiếm gãy lại có thể giết chết một cao thủ cấp bậc Tinh Quân?
Lâm Nhất có cảm giác không rét mà run, nếu thật sự như vậy thì chủ nhân của thanh kiếm này có thực lực mạnh đến mức nào.
Thời gian dần trôi qua, Lâm Nhất cũng dần nhìn ra một vài manh mối. Có lẽ người đã chết kia không phải người của Kiếm Tông, khí tức khủng bố trên người ông ta vẫn quanh quẩn mãi không tan, nhưng trong đó lại không ẩn chứa một chút kiếm uy nào. Trái lại, những hài cốt đang nằm trên mặt đất lại thoáng phát ra một chút kiếm ý còn sót lại.