Chiến giới Hoàng Đồ!
Thoáng cái, Lâm Nhất đã hiểu ra tất cả.
Hắn ta thản nhiên nói: “Tìm được ngươi rồi!”
Sắc mặt Bùi Tuyết thay đổi, nàng ta cũng không có hành động khác thường, chỉ đứng từ xa nhìn người nọ với vẻ mặt có phần vi diệu.
“Tuyết cô nương, Giới Tử lệnh ta tới đón cô!”
Thanh niên áo vàng bình tĩnh nói, giọng điệu mang theo sự cung kính.
“Ta không đi!”
Bùi Tuyết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện sự quyết đoán hiếm thấy.
“Không đi cũng phải đi. Giới Tử đã sớm biết về Đại Hội Sát Yêu, cô ở lại bên cạnh một người chết cũng không có ý nghĩa gì cả”, thanh niên áo vàng không chút cảm xúc khi đề cập đến Lâm Nhất, giọng hắn ta vẫn lạnh nhạt như cũ.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, hắn ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt, tuy nhiên, hắn cũng không nói gì cả, vẫn giữ thái độ bình thản.
Hắn không có thiện cảm với Chiến Giới, nhưng nếu người này là bạn của Bùi Tuyết thì hắn cũng lười phải đôi co.
“Sao hả? Ngươi không tin?”
Thanh niên áo vàng trầm ngâm nói: “Nội tình của Chiến Giới không đơn giản như ngươi nghĩ, chờ ngươi đến Côn Luân thì sẽ biết mười phương Chiến Giới có ý nghĩa như thế nào. Không có môn phiệt thế gia ủng hộ thì không ai một ai có thể chiếm cứ Chiến Giới, những gia tộc có thể khống chế được Chiến Giới đều phải trải qua một phen cạnh tranh kịch liệt, truyền thừa của bọn họ đã vượt xa sự tưởng tượng của ngươi”.
“Thủ đoạn của những Giới Tử cũng vậy, vượt xa tưởng tượng của ngươi, một khi ngươi đi thì chắc chắn chỉ có con đường chết. Nhưng nếu ngươi không đi thì coi như ngươi cũng bị phế đi, Công Tử Táng Hoa trọng tình trọng nghĩa, đây chính là ưu điểm của ngươi, không có tâm chí bực này thì tạo nghệ kiếm đạo của ngươi chắc chắn sẽ không thành tựu được như hiện tại. Và đó cũng là gông xiềng của ngươi, Nguyệt Vi Vi chết đi ắt sẽ trở thành kiếp trong lòng ngươi. Tâm kiếp khó giải tất thành ma chướng, không chỉ tu vi khó có thể tiến thêm, mà chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể bị tẩu hỏa nhập ma”.
Lời của hắn ta rất độc, mỗi một chữ đều đâm vào tim, tựa như mưa to gió lớn ùn ùn đổ ập đến.
Bùi Tuyết tranh luận: “Hắn là siêu phàm, không đến mức như ngươi nói”.
“Siêu phàm thì thế nào?”
Thanh niên áo vàng thản nhiên nói: “Giới Tử mười phương không ai là không siêu phàm. Đại Hội Sát Yêu là dương mưu, không đi cũng phải đi. Đi là chết mà không đi cũng là chết, một khi đã dùng đến thủ đoạn bực này thì kết cục cũng đã định sẵn rồi”.
“Hắn còn quá trẻ để đấu với đám Giới Tử, muốn trở thành Giới Tử, không biết phải trải qua biết bao nhiêu âm mưu quỷ kế, há lại để một kẻ chỉ có nhiệt huyết như hắn chống lại, suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, trên Thiên Lộ này, ngoại trừ số mệnh và thực lực thì tâm cơ và tâm tính cũng rất quan trọng”.
Lâm Nhất không để ý đến hắn ta, bình tĩnh nói: “Bùi Tuyết, cô đi đi”.
“Móng Heo To, ngươi nói gì vậy?”, Bùi Tuyết ngạc nhiên, nàng ta cảm thấy rất khó hiểu.
“Cô vốn là con chồng trước, giữ lại cũng chỉ thêm phiền, chuyện của ta không cần cô chen chân vào”, Lâm Nhất thản nhiên nói.
Nghe vậy, Bùi Tuyết bất giác run lên, khẽ nói: “Vậy vì sao ngươi cứu ta…”
“Cứu cô đương nhiên là để nghe ngóng tin tức của Nguyệt Vi Vi, bằng không thì sao mà ta biết được bí mật của quả Thần Huyết”, Lâm Nhất thờ ơ liếc nhìn nàng ta rồi dẫn ngựa Huyết Long đi thẳng vào sân.
Tuy nhiên, trước khi đi vào, hắn liếc nhìn thiếu niên áo vàng, khóe miệng chợt nhếch lên, nở một nụ cười vui vẻ: “Ngươi nói rất đúng, nếu là thường ngày thì ta cũng chẳng muốn so đo làm gì, tuy nhiên hiện tại… ta thật sự chán ghét người của Chiến Giới, cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt ta, mà thoắt ẩn thoắt hiện cũng thôi đi, lại còn rất ồn ào…”
Danh Sách Chương: