Thứ bậc càng cao, đối thủ đối trận sẽ càng yếu, ưu thế tiến vào vòng loại tám sẽ càng rõ ràng.
Quy định như vậy ắt sẽ có người không phục.
Bởi vì hai người đối đầu với Tần Vũ và công tử Vân Chân chắc chắn sẽ không có bất cứ cơ hội nào để vào vòng loại tám.
Nhưng cũng không thể không nói, trong tình huống không có gì để tham chiếu, dùng thời gian chiến thắng để tạm quyết định thứ tự là phương pháp duy nhất.
Thứ tự của Lâm Nhất chắc chắn sẽ không cao, dù sao đối thủ của hắn là công tử Dạ, hai người giao đấu cũng phải trăm chiêu.
Tiếp đó, trưởng lão các tông tiến lên, lần lượt xác định thời gian chiến đấu của đệ tử mình.
Không lâu sau, Lạc Phong trưởng lão đã quay về, sắc mặt có chút khó coi. Ông ta nhìn Bạch Lê Hiên nói: “Bạch Lê Hiên, ngươi đứng thứ tám, đối thủ là Chu Hoằng đứng thứ chín”.
“Chu Hoằng”.
Chu Hoằng của Đại Tần đế quốc, con trai trưởng của gia tộc Chu Thị, một trong tứ đại tông tộc, cao thủ của Tần Thiên học phủ.
Đối thủ này không mạnh cũng không yếu, áp lực đối với Bạch Lê Hiên không lớn.
“Ta thấy thực lực của Chu Hoằng tương đương với Tả Vân, ngươi vào vòng loại tám ắt hẳn không có gì ngoài ý muốn”.
Lạc Phong nhìn về phía Bạch Lê Hiên, nhẹ giọng nói.
Có thể lọt vào vòng loại tám cũng có nghĩa là Bạch Lê Hiên sẽ trở thành tân công tử, có được tư cách tham gia Quần Long thịnh yến.
Tuy nhiên thái độ của Bạch Lê Hiên lại rất bình tĩnh, không có cảm xúc vui sướng, mà chỉ thản nhiên nói: “Dù đối thủ không phải Chu Hoằng thì việc ta lọt vào vòng loại tám cũng không có gì là bất ngờ”.
Lạc Phong trưởng lão cười gượng, cũng không nhiều lời, có điều, khi nhìn sang Lâm Nhất, thái độ của ông ta lại nghiêm túc hẳn.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều cảm giác có gì đó không ổn.
Diệp Phong đã bị đào thải thoáng giật mình, ánh mắt hắn ta lóe lên tia khác thường. Trong trường hợp bản thân bị loại, đương nhiên hắn ta không mong Lâm Nhất có thể tiến xa. Nếu tên này lọt vào vòng loại tám thì quả thật là đả kích đối với hắn ta.
“Số thứ tự của ngươi là mười một, đối thủ của ngươi có số thứ tự là sáu, công tử Nham Tâm…”
Lạc Phong trưởng lão đưa cho Lâm Nhất một miếng ngọc bội, mặt phải có khắc tên, mặt trái có khắc số thứ tự.
Quả nhiên là số thứ tự mười một, Lâm Nhất cũng không cảm thấy quá bất ngờ về điều này.
Có điều, khi hắn nhận lấy ngọc bội, lúc ngẩng đầu thì vừa khéo nhìn thấy một ánh mắt đang hướng về phía mình.
Đó là công tử Nham Tâm, trong tay hắn ta cũng có một miếng ngọc bội. Tên này nhếch miệng cười với hắn, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt có chút dữ tợn.
Lại là công tử!
Không biết nên nói số của Lâm Nhất quá may mắn hay là quá xúi quẩy nữa. Trận vòng loại mười sáu thì đụng công tử Dạ, vòng loại tám thì đụng phải người càng mạnh hơn – công tử Nham Tâm.
Hiển nhiên, thực lực của công tử Nham Tâm chắc chắn sẽ hơn công tử Dạ.