Mạc Hàn nhìn túi trữ vật trên mặt đất, lẩm bẩm: “Tuy Nhật Diệu Chi Địa này không bằng ngũ đại tinh diệu chi địa, nhưng cao thủ không nhiều, chất lượng bảo tàng không đủ thì bù đắp bằng số lượng. Chỉ cần mình giết đủ nhiều, thu hoạch sẽ nhiều hơn ở Hỏa Diệu Chi Địa rất nhiều!”
Hắn ta trông có vẻ tục tằn nhưng lại suy nghĩ rất tinh tế.
Sau khi nhặt hết túi trữ vật dưới mặt đất, Mạc Hàn ngẩng đầu nhìn qua, khẽ nhíu mày.
Phạm vi di tích Long Thành quá rộng, nếu dị tượng Nhật Diệu Chi Linh không xảy ra, để tìm được quả thật như mò kim đáy biển. Điều này làm hắn ta hơi bực bội, nhưng khi mấy bóng người xuất hiện trong tầm mắt, hắn ta lại bắt đầu phấn khích.
Hắn ta không có ý định tìm bảo bối ở thành Hỏa Vũ, bảo bối sẽ có người khác đi tìm, hắn ta chỉ cần giết người là đủ rồi.
Ba ngày sau.
Trong một di tích tông môn đổ nát, Lâm Nhất đang đứng trước hơn ba mươi đoá hoa Lưu Quang Kim Trản, nhưng hầu hết đều là màu trắng và màu lam, màu tím ít hơn.
Còn hoa Lưu Quang Kim Trản màu vàng cực phẩm, Lâm Nhất chỉ mới tình cờ gặp ba ngày trước, sau đó không thấy nữa.
Những đoá hoa Kim Trản trước mặt này, một nửa là Lâm Nhất tìm được, nửa còn lại là giết người cướp được.
Số lượng đan Tinh Nguyên mà hắn đang có đạt tới con số đáng sợ một trăm ba mươi vạn, thu hoạch khổng lồ này khiến hắn hơi giật mình.
Hắn chợt hiểu vì sao nhân tài kiệt xuất của các giới vực cấp cao lại tàn bạo như thế.
Chỉ tự mình tu luyện để tích luỹ đủ đan Tinh Nguyên thì quá rắc rối, giết người cướp của vẫn nhanh hơn.
Đối với Lâm Nhất thì không cần phải như vậy.
Hắn sẽ không chủ động gây sự với người khác, nhưng nếu ai động vào hắn, hắn sẽ không ngại ra tay giết.
Lâm Nhất đặt hộp đựng kiếm trên lưng xuống, vừa mở ra đã có một bức hoạ hiện ra, những cánh hoa bé nhỏ bay múa quanh người hắn như những đốm lửa nhỏ.
Keng!
Lâm Nhất đưa tay rút kiếm Táng Hoa ra, thân kiếm ánh lên tia sáng lạnh lẽo, hương hoa nuôi dưỡng tạo thành những hoa văn tự nhiên cổ xưa trên thân kiếm, nhìn kĩ sẽ thấy chúng rất phức tạp, loáng thoáng có đạo vận ẩn giấu trong đó.
Đạo vận ấy ẩn chứa đại thế kinh khủng, mơ hồ khiến người ta cảm thấy như có sức bùng nổ nào đó sắp được khôi phục.
“Những hoa văn này giống như linh văn do thiên nhiên tạo nên, kì diệu thật đấy”.
Lâm Nhất quan sát thân kiếm phát sáng, nhẹ giọng lẩm bẩm, có lẽ kiếm Táng Hoa có không ít bí mật.
Làm thuộc tính mộc tự nhiên, để có linh tính như thế thì phải trải qua sự mài giũa của cao nhân mới được. Có lẽ nó đã từng có vinh quang vô tận, có thể gọi là vua của các loại kiếm, dù giờ đây có toát ra khí thế cũng không bằng thời kì đỉnh cao của nó.
Nửa đời bèo dạt mây trôi, một đêm mưa lạnh chôn vùi danh hoa.
Táng Hoa!
“Đợi đến khi ngươi trở thành đạo binh thì chắc hẳn sẽ có một phần phong thái của vua các loại kiếm”.