Kế tiếp là Chúc Thanh Sơn ra sân, đối thủ của hắn ta là Nguyệt Vi Vi, nhưng Nguyệt Vi Vi đã trực tiếp bỏ cuộc.
Bá quyền của Vũ Hạo Thiên đã âm mưu chờ đợi từ lâu, không có chút nương tay nào, hắn ta sẽ xuất ra bất cứ lúc nào khi Nguyệt Vi Vi bị thương nặng. May thay nàng ta vốn không có hứng thú với mười vị trí đầu, dù có thua tất cả thì cũng không thèm để ý.
Ngay sau đó là Khương Tử Diệp đối đầu với Phương Hàn Lạc.
Hai người đều để thua hai trận và cùng bị thương không nhẹ, nhất là Phương Hàn Lạc còn ngất đi tại chỗ, nếu không nhờ Thánh Minh hạ lệnh nghỉ dưỡng sức một giờ. Dù có Bắc Tuyết Sơn Trang làm chỗ dựa, cũng chưa chắc có thể đánh được thêm trận nào nữa.
Trận đấu bắt đầu, ngoài dự liệu của mọi người, Phương Hàn Lạc bị thương nặng vừa hồi phục lại dẫn đầu tấn công trước. Những sát chiêu Sương Hàn Tinh Bạo, Tuyết Mạn Sơn Hà, Thiên Hàn Địa Liệt đều được sử dụng đến, hắn ta liên tiếp điên cuồng không ngừng phát động tấn công.
Khương Tử Diệp lại đóng vững đánh chắc, sau khi phòng thủ hơn mười chiêu, khí thế của hắn ta đã nhanh chóng tuột dốc rõ ràng.
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, hắn ta đã bị thương quá nặng, không nên kéo dài trận đấu mà phải nhanh chóng dành chiến thắng. Đáng tiếc, kể từ khi Khương Tử Diệp thua dưới tay Vũ Hạo Thiên thì trạng thái tiêu cực của nàng ta đã dần dần điều chỉnh lại, không để cho hắn ta bao nhiêu cơ hội.
Khương Tử Diệp có hơi kiêng dè kiếm ý Bán Bộ Thông Linh, từ đầu đến cuối chỉ ngấm ngầm chờ ưu thế chứ chưa tung sát chiêu nào.
Có thể thấy mãi mà đối phương vẫn chưa dùng đến, ắt hẳn vì đã bị thương quá nặng nên bất khả thi, nàng ta thừa thắng xông lên dùng Thiên Hoang Phá Vân Chỉ giành lấy chiến thắng.
Trận đấu vừa hạ màn, thế cục của đại chiến mười người mạnh nhất đang rối loạn, thì giờ đây đã dần dần rõ hơn trong mắt mọi người. Tam Tiểu Vương lần lượt nhận khiêu chiến đều thắng đậm, nếu bọn họ muốn thua, cách duy nhất để phân định thắng thua là đấu với nhau.
Vị trí của cả ba rất khó bị lung lay.
Những người đáng trông mong còn lại chính là Lâm Nhất, Chúc Thanh Sơn và Khương Tử Diệp, ai sẽ là người đạt được vị trí thứ tư đây.
Lại thêm một trận mới, Lâm Nhất ra sân, bất ngời đối thủ lần này của hắn lại là Bạch Lê Hiên.
Dường như trọng tài biết được hai người này cùng xuất thân từ Đại Tần, thậm chí bọn họ còn là đồng môn, nên dồn sức nhấn mạnh mà giới thiệu.
Hai mắt mọi người ngồi trên khán đài liền sáng lên, nếu tính tới tính lui thì trong những kiếm khách mạnh ở Quần Long thịnh yến, chỉ còn hai người chưa giao đấu với nhau là Bạch Lê Hiên và Lâm Nhất.
Chỉ cần chiến thắng tay kiếm cuối cùng này, Lâm Nhất sẽ tiến vị trí danh hiệu kiếm khách mạnh nhất Quần Long thịnh yến, mới tính là hoàn toàn xứng đáng.
Trên đài Thăng Long bao la, hai bóng người lần lượt tiếp đất.
Bạch Lê Hiên cả người mặc y phục trắng, bên hông thì đeo bội kiếm dài tầm bốn thước, trên vỏ kiếm còn được điêu khắc hoa văn cổ kính. Đối diện với hắn ta là Lâm Nhất đang trong một bộ y phục màu xanh, phong thái độc lập, so với vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Lê Hiên thì sự sắc sảo không hề giảm, nhưng hơn hết là vẻ thong dong và bình tĩnh.
Bạch Lê Hiên chậm rãi mở miệng nói: "Át chủ bài của ta ngươi đã quá rõ, muốn thắng được ngươi chắc hẳn không dễ dàng".
Đối mặt với Lâm Nhất lần nữa, tâm trạng của hắn ta đã vững vàng hơn rất nhiều so với lúc rời khỏi đế quốc Đại Tần, cả hai đều còn một chặng đường dài phía trước, hắn ta cũng không muốn bị kết cục ám ảnh quá nhiều.