Lâm Nhất thầm thở dài, luyện hóa sợi kiếm quang này ắt sẽ bị kiếm quang phản phệ, khiến cho vết thương chuyển biến xấu nhanh hơn.
Hắn không còn nhiều thời gian, trong trường hợp thời gian hữu hạn như vậy thì không cách nào luyện hóa thành công được, cái giá mà hẳn phải trả chính là mất đi hai mắt, và sau đó là vĩnh viễn mai táng tại vực sâu này.
Thủ đoạn Thần Linh quả thật khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ một cái liếc mắt, hay chỉ vài giọt máu thôi đã đủ khiến đối phương tuyệt vọng.
Nhưng Lâm Nhất không có ý định nhận thua, hắn không muốn Nguyệt Vĩ Vi phải chôn cùng hắn, thật sự không muốn, bất chấp mọi giá cũng không muốn.
Cho nên... Mẹ kiếp Thần Linh, ta có một kiếm, chém nát hết thảy!
Lửa giận thiêu đốt trong lòng Lâm Nhất, hắn hung hăng mắng một câu rồi xách theo Táng Hoa tiến thẳng về phía quả Thần Huyết.
Ở nơi tận cùng vực sâu, hai mắt Lâm Nhất đã mù lòa, máu tươi trào ra, nhưng lúc này đây, hắn lại lần nữa giao đấu với quả Thần Huyết.
Lần này khác với lần trước, trước đó, dù hung hiểm cỡ nào thì hắn cũng bình tĩnh tiến lùi, bất kỳ lúc nào cũng có thể vận dụng Kim Ô Cửu Biến để rời khỏi nơi này. Nhưng hiện tại nguy hiểm hơn nhiều, hắn không còn bất kỳ đường lui nào cả, đồng thời hắn còn phải lĩnh hội kiếm chiêu Khoảnh Khắc Sơ Khai, lùi lại chỉ có con đường chết.
Mà dù có may mắn không chết thì Lâm Nhất cũng không cách nào chấp. nhận chuyện mình bị mù hai mắt.
Đối với võ giả cảnh giới Thiên Phách thì nếu như chỉ xác định vật thể, việc mở mắt hay nhắm mắt cũng không có gì khác nhau, thậm chí ở thời điểm giao. đấu, dù là nhắm hai mắt vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được phương vị của sát chiêu cùng với nguy hiểm.
Nhưng mắt người đâu chỉ dùng để quan sát, nó còn ẩn chứa thần vận, tượng trưng cho thần thái và khí vận của một người. Khí thế và uy áp trong công pháp, mối liên hệ giữa tu vi và ý chí võ đạo cũng có thể biểu hiện ngay trong ánh mắt.
Nếu thật sự bị mù thì đó chính là tổn thất to lớn, rất có thể sẽ phải dừng lại, không tiến thêm được nữa. Lúc giao đấu với kẻ khác, dù có cảm ứng rõ cỡ nào thì cũng không thể nhận ra được sơ hở.
Ngoại trừ một vài công pháp đòi hỏi phương thức tu luyện đặc thù, nếu không, không ai có thể chấp nhận nổi hậu quả bị mù hai mắt, và Lâm Nhất cũng thế, hắn không thể chấp nhận được.
Hắn không có đường lui, hoặc là nhất cử lưỡng tiện, đồng thời chiếm được quả Thần Huyết và kiếm quang của Thần, hoặc là chết.
Tử chiến đến cùng, tìm đường sống trong chỗ chết!
Lâm Nhất siết chặt kiếm Táng Hoa trong tay, cùng giao đấu với bảy Thánh Linh đang bày ra bảy loại ý chí, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng đến luồng kiếm quang cắt đứt thiên địa kia.
Trận chiến này cực kỳ hung hiểm, Lâm Nhất liên tục phỏng đoán áo nghĩa của kiếm quang, trong lúc giao đấu, tạo nghệ kiếm đạo của hắn không ngừng tiến bộ.
Thoáng chốc đã bảy ngày trôi qua, Lâm Nhất đã tu luyện kiếm chiêu Khoảnh Khắc Sơ Khai được bảy, tám phần. Thỉnh thoảng hắn đâm ra kiếm quang khiến vực sâu phút chốc sáng bừng lên, ngay cả hư không cũng bị rạch ra những vết rách đáng sợ.
Nhưng Lâm Nhất vẫn không cách nào thi triển nguyên vẹn, hắn còn chưa năm giữ được điểm tinh túy của một kiếm này, mà chỉ mới hiểu được da lông mà thôi.
Cho nên khi hắn chém ra một kiếm này, vẫn không cách nào ngưng tụ ra được khoảnh khắc huy hoàng và bất diệt vĩnh hằng, ngưng kết ra được khoảnh khắc sơ khai tương hội.
Khoảnh khắc đó chỉ trong một cái chớp mắt, gần như bằng một phần ngàn nhịp thở, lần đầu tương hội, lần đầu khai thiên tích địa.
“Với kiếm đạo hiện tại của ta, vậy mà vẫn không cách nào nắm giữ được một kiếm này... Lạ thật!”
Lâm Nhất thầm khó chịu, Thần Linh quả thật rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, tưởng chừng chỉ liếc mắt thôi cũng sẽ tan thành mây khói. Nhưng hắn vẫn muốn nắm giữ, dù rằng đó chỉ là một kiếm do Thần Linh chém ra, lại nói, kiếm quang này vốn chỉ là một phần vạn, thậm chí một phần mười vạn uy năng của một kiếm kia mà thôi.
Hắn là loại người kiêu ngạo bực nào, có thể nói tạo nghệ kiếm đạo của hẳn trên Thiên Lộ là có một không hai, không ai địch lại.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng gặp phải trở ngại, cho nên trong lúc nhất thời có chút hoang mang và âu sầu, trong khi đó, thế công của quả Thần Huyết lại chưa hề giảm bớt chút nào.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hoặc là chết ở sát chiêu của quả Thần Huyết, hoặc là chết vì máu từ mắt tuôn ra hết, hoặc là chết dưới kiếm quang của Thần Linh.
Đúng lúc này, chợt có âm thanh non nớt mà xa xăm vang vọng trong đầu Lâm Nhất: “Thần Linh chứng kiến huy hoàng, thấy được sao trời rơi rụng, nhật nguyệt điên đảo, thế giới tan vỡ. Dùng cảnh giới Thiên Phách đi học Huy Hoàng của Thần, đó chính là tìm chết. Mỗi người đều nhìn thấy Huy Hoàng của riêng mình, phong cảnh mà mỗi chúng ta thấy không hề giống nhau, và mỗi người đều có kiếm chiêu Khoảnh Khắc Sơ Khai của chính mình, hóa thành tia sáng, cắt đứt vạn vật”.
“Học người là chết, học ta là sống!” mầm!
Âm thanh đột ngột xuất hiện khiến Lâm Nhất càng thêm hoảng sợ, một phút thất thần, hắn đã bị quả Thần Huyết gây thương tích, hộc máu ngay tại chỗ.
Keng!
Hắn vung vẩy Táng Hoa, thôi thúc uy thế của hai đại Thánh Linh là Kim Ô và Ngân Hoàng mới tạm thời ổn định thế cục hiện tại.
Hẳn là giọng của Băng Phượng... Lâm Nhất chợt bừng tỉnh, hắn lẩm bẩm nhắc lại những lời kia, không ngừng lý giải ý nghĩa trong đó, dường như hắn đã ngộ ra được...
Thì ra là thế!
Danh Sách Chương: