Cái chết của Phong Vô Kỵ khiến họ cảm thấy còn một chút may mắn, nhưng Trần An chết ngay trước mắt họ đã hoàn toàn đập tan chút may mắn này.
Ở trong mắt Lâm Nhất, cái gọi là kiêu ngạo và khinh thường của nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao còn không bằng phân chó, kiếm ở trong tay, cứ chém là được!
Kể cả Tiên Vân Chân và Trần Khung đã biết trước thủ đoạn của Lâm Nhất, lúc này cũng phiền muộn, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Khác với nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao, sau khi kinh ngạc, đám người Nhật Diệu Chi Địa trở nên hào hứng.
Đặc biệt là Liễu Vân, người cũng nắm giữ kiếm ý Thông Linh, mắt hắn ta đã ươn ướt, tay phải siết chặt run rẩy không ngừng, rướn cổ nói: “Đây mới là phong thái của kiếm khách, rồi sẽ có một ngày ta cũng sẽ trở thành một người kiếm khách như hắn. Lâm Nhất nói rất đúng, nơi vô chủ, vật vô chủ, người người đều tranh, tại sao ta không thể tranh? Kiếm khách chúng ta sợ gì một trận chiến!”
Gió lớn rít gào mang theo kiếm ý sắc bén quanh quẩn bốn phương.
Cơn gió ấy như đang đọc tên Lâm Nhất, mặc dù những người khác không có mặt ở đây nhưng ánh hào quang của nhát kiếm này sẽ theo mây, theo gió, chiếu rọi khắp mọi nơi trên thế gian.
Tên của hắn như loại rượu mạnh nhất thế gian, như ngọn lửa khơi dậy lòng nhiệt huyết của mọi người, rượu ngon, kiếm tốt!
Đợi đến khi mọi thứ lắng đọng lại, rất nhiều nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao nhìn về phía roi Huyết Mãng.
“Đi lấy roi Huyết Mãng về!”
Một vài bóng người lập tức biến mất, không phải họ thèm muốn roi Huyết Mãng, dù sao thanh đạo binh này cũng là bảo vật nổi tiếng của giới vực U Vân. Giữa các giới vực cấp cao thường có mối quan hệ chặt chẽ với nhau, họ sẽ không dễ dàng trở mặt, ít nhất sẽ không trở mặt vì một thanh đạo binh.
Nhưng dù sao nó cũng là đạo binh, giá trị không thể đo đếm, bị người của Nhật Diệu Chi Địa lấy mất cũng không ổn.
Tạm thời giữ giúp U Vân giới, đợi sau này gặp rồi trả lại, bản thân những nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao tự nguyện đi lấy thanh đạo binh này có quan hệ khá tốt với U Vân giới.
Vèo!
Nhưng họ vừa đáp xuống, roi Huyết Mãng dưới đất đã như sống lại, vụt qua nhanh như chớp.
Họ giật nảy mình, đưa mắt nhìn qua thì lập tức giận tái mặt.
Ở cuối tầm mắt là một con long miêu không biết xuất hiện từ khi nào, nó đang cầm roi Huyết Mãng bằng móng.
Con long miêu màu đen toét miệng cười, nghịch roi Huyết Mãng, nhìn từ xa trông nó hơi mập và bỉ ổi.
“Súc vật từ đâu tới thế này, không biết sống chết!”
Sau khi nhìn thấy ngựa Huyết Long, mấy tên nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao lập tức mắng, không thể kìm nén cơn giận. Lâm Nhất giết chết Trần An bằng một nhát kiếm, họ đã ôm giận trong lòng, ai cũng như một thùng thuốc nổ, chỉ cần châm lửa là sẽ nổ ngay.
Lúc này nhìn thấy con long miêu vừa mập vừa đê tiện này cướp roi Huyết Mãng, họ không kiềm chế được nữa, ngay lập tức bùng nổ.
Tiên Vân Chân và Trần Khung cũng nhìn thấy ngựa Huyết Long, hai người kinh ngạc há to miệng, mắt trợn tròn.
Đây không phải ma sủng của Lâm Nhất sao?
Tại sao tiểu tổ tông này lại chạy tới đây?
Thấy bốn tên nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao đằng đằng sát khí lại gần ngựa Huyết Long, Tiên Vân Chân và Trần Khung biến sắc, muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng lại không kịp.