Đại thế sáng chói, không ai muốn an phận trong góc, mọi người đều có ý tranh đấu, cùng trời hỏi đạo.
Quần Long Thịnh Yến lần này, đại chiến bảng Long Vân không chỉ là xếp hạng và số mệnh, mà còn là tấm vé để bước vào đại thế sáng chói, hễ là nhân tài kiệt xuất cấp yêu nghiệt, không ai muốn bỏ lỡ tấm vé vô cùng quý giá này.
Càn Vân Tông.
Một trong chín đại bá chủ của cổ vực Nam Hoa, tọa lạc tại Vân Châu.
Biển mây mênh mông, hằng hà ngọn núi phá vỡ tầng mây, núi non trùng điệp, nối liền nhau, phía trên đỉnh mây có một tông môn sừng sững, đó là Càn Vân Tông.
Trong tông môn, tông chủ Càn Vân Tông đang tế tổ.
Phía sau ông ta, các đệ tử cốt cán đều có mặt đông đủ, mỗi một người lộ vẻ nghiêm túc, sâu trong mắt lại tràn ngập khẩn trương và hưng phấn.
Ai cũng biết lần tế tổ này, từ trên xuống dưới tông môn đều cầu sư tổ phù hộ, để bọn họ có thể lấy được xếp hạng tốt ở Quần Long Thịnh Yến.
Giữa rất nhiều đệ tử cốt cán tuấn tú và lịch lãm, sắc mặt Bạch Lê Hiên bình tĩnh, thoạt nhìn, hắn ta là người trẻ tuổi nhất, thế nhưng kiếm uy mờ ảo quanh thân cùng duệ khí ẩn sâu trong mắt lại bỏ xa những đệ tử cốt cán còn lại.
Hắn ta có được Thánh Thể, đứng giữa các đệ tử cốt cán chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, phong tư trác tuyệt.
Phong thái thoáng có xu hướng vượt trội hơn hẳn những đệ tử cốt cán kia, rất khó tưởng tượng người này xuất thân từ đế quốc Đại Tần vắng vẻ, bởi lẽ tốc độ quật khởi của hắn ta thật sự quá nhanh.
Trong trận thú triều ngàn năm khó gặp kia, hắn đã tỏa sáng, giành được một viên yêu đan cấp vương giả, trở thành một trong những tân tú chói mắt nhất.
“Tiểu Bạch, ngươi cũng đến thắp một nén hương đi”.
Tông chủ Càn Vân Tông xoay người, trên khuôn mặt uy nghiêm nở một nụ cười hòa nhã, ông ta đặt kỳ vọng rất cao vào Bạch Lê Hiên.
Tông chủ Càn Vân Tông trầm ngâm nói: “Đó là đại thế một bước lên trời. Trong quá khứ, trừ phi là yêu nghiệt nghịch thiên cải mệnh thì mới có một cơ hội mong manh để rời khỏi Huyền Hoàng. Còn bây giờ, hễ là nhân tài kiệt xuất tham gia Quần Long Thịnh Yến, mỗi một người đều có cơ hội này”.
Thế giới bên ngoài Hoàng Huyền giới?
Nghe vậy, Bạch Lê Hiên có hơi chấn động, đây quả thật là điều hắn ta khó mà tưởng tượng nổi, dù sao thì cổ vực Nam Hoa cũng đã đủ lớn rồi.
“Sư tôn, ta đã trở về”.