Nhiều năm nay, hắn ta chỉ chăm chỉ tu luyện ở ngôi chùa phía sau Huyền Thiên Tông, cũng khá nổi tiếng ở tông môn, nhưng người ngoài môn lại ít biết đến.
Có phần giống với Diệp Phong của Lăng Tiêu Kiếm Các.
“Lão tử không tin ở trước mặt Thông Nguyên mà tiểu tử này vẫn dám dùng Long Hổ Quyền!”
Trưởng lão Nguyên Bi dẫn đầu Huyền Thiên Tông tức giận bất bình nói.
Đường đường là tuyệt kỹ của Huyền Thiên Tông mà lại rơi vào tay một đệ tử ngoại tông, đã vậy hắn còn sử dụng nó để toả sáng trong Long Môn tranh tài.
Mỗi lần Lâm Nhất thắng là lại như tát vào mặt ông ta một cái, thật sự khiến ông ta tức điên.
Vù!
Tiếng xé toạc không khí vang lên, Lâm Nhất đeo hộp kiếm, vững vàng đáp đất.
Hắn ngước lên, khi nhìn vào đối thủ, ý chí chiến đấu trong mắt như ngọn lửa cháy hừng hực.
Uy thế Long Hổ dồi dào bá đạo không ngừng hiện lên trên người Lâm Nhất.
Phong tòng Long, Vân tòng Hổ, phong vân tịnh khởi, Long ngâm Hổ khiếu!
“Lại là Long Hổ Quyền!”
“Ha ha, thú vị thật, đám Huyền Thiên Tông mặt mũi tên nào cũng đen sì cả rồi”.
“Lâm Nhất ngông cuồng quá nhỉ, đối đầu với Thông Nguyên mà vẫn dám dùng Long Hổ Quyền”.
“Nếu thắng thì thật sự là…”
“Lần này có trò hay để xem rồi, trận chiến giữa hắc mã, quyết định ai mới là hắc mã thực sự trong tám nhóm!”
Hắc mã đối đầu với hắc mã!
Lâm Nhất và Thông Nguyên đứng trên chiến đài số tám chuẩn bị chiến đấu, lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết toàn bộ khán giả.
Trên thực tế, nói một cách chính xác thì cả hai đều không phải hắc mã.