Trong trạng thái như vậy mà còn không thể ung dung thoát khỏi bàn tay của cao thủ Tiên Thiên, vậy thì kiếm miếng đậu phụ đập đầu chết cho rồi.
Có điều, võ hồn đó lại thật sự khiến người ta phải khiếp sợ.
Võ hồn của ông lão áo đen là một thanh đao dài, khi võ hồn xuất hiện trên tay ông ta tình thế lập tức nghịch chuyển, thanh uy huyền khí trung phẩm không thể nào áp đảo được đối phương nữa.
Lộp cộp, lộp cộp!
Tiếng vó ngựa vang lên, Lâm Nhất ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Huyết Long Mã thông minh đã quay trở lại.
Advertisement
Lâm Nhất nhìn thấy nó vẫn ngậm Thủy Nguyên Quả trong miệng thì thoáng thấy ấm áp trong lòng.
Con Tiểu Hồng này ngốc thì có ngốc thật đấy nhưng tính ra cũng có chút lương tâm.
“Quay lại vừa đúng lúc!”
Advertisement
Lâm Nhất mỉm cười, giơ tay lấy Thủy Nguyên Quả từ trong miệng nó ra.
Thủy Nguyên Quả là thánh vật trị thương, có nó thì những vết thương do chiến đấu với ông lão áo đen trước đây đều không đáng nhắc đến nữa.
“Ta nói ngươi, rốt cuộc tại sao lại bị người ta bao vây thế hả?”
Lâm Nhất nhìn Huyết Long Mã, bất lực hỏi ra. Với tốc độ và sự nhạy bén của nó thì việc bị người ta vây bắt là chuyện rất khó xảy ra.
Người và ngựa giao tiếp với nhau khá khó khăn.
May mà ngày đêm ở bên nhau, Huyết Long Mã lại thông minh, nhanh nhạy nên cố gắng một chút thì Lâm Nhất cũng có thể hiểu được ý nó.
Dù cho là như vậy thì cũng phải mất một lúc lâu, hắn mới hiểu ra được.
Không khác mấy với suy đoán của hắn, Huyết Long Mã thấy hắn mãi không tỉnh lại, lại thấy hắn bị thương rất nghiêm trọng, nên mới nghĩ đến việc tìm ít linh dược. Trong lúc nóng vội, đã bị người ta theo dõi. Kết quả, khi nó vừa mới phát hiện ra Thủy Nguyên Quả thì đã bị bao vây rồi.
Nhìn dấu vết bị chó Ngao cắn và những vết thương bị đao chém trên thân của Huyết Long Mã thì máu nóng trong người Lâm Nhất lại dâng lên, hắn gằn giọng nói: “Nếu ta cứ bỏ đi như thế thì hời cho bọn người đó quá rồi!
Hai ngày sau.
Ở dãy núi Hoàng Vân, trên một mảnh đất hoang vu rộng lớn, mặt đất đang bị đốt cháy bởi ngọn lửa màu vàng kim nhạt.
Một nhóm người đông đúc đang tụ tập ở bên ngoài.
Hai người đứng đầu trong số đó là hai người trung niên, trên người họ đều cuồn cuộn uy lực Tiên Thiên khủng khiếp.
Không lâu sau đó, đám đông bỗng trở nên lao xao, Lưu Vân và ông lão áo đen lặng lẽ bước qua.
Một người đàn ông trung niên cao to, mặt chữ điền trong số đó hơi chau mày, nhìn về phía Lâm Vân và nói: “Hàn Vân thương đâu?”
Người này chính là Lưu Đằng - gia chủ của nhà họ Lưu ở thành Thanh Ninh, mấy năm trước đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên, nuốt chửng những gia tộc khác ở thành Thanh Ninh rồi mới tạo dựng được một gia tộc lớn mạnh độc nhất như ngày nay.
Lưu Vân run lên cầm cập, không dám nói gì.
“Gia chủ, lão phu không bảo vệ cẩn thận, đã để mất thương rồi...”
Ông lão áo đen tiến về trước, kể lại tóm tắt sự việc đã xảy ra một lượt.
“Đồ phế vật!”
Bốp!
Lưu Đằng bước qua, tát mạnh một cái lên mặt Lưu Vân.
“Cha, con đã sai rồi, cha tha cho con đi!”
Lưu Vân cảm nhận được sự tức giận của phụ thân mình, một tiếng “thịch” vang lên, hắn ta quỳ xuống đất xin tha.
“Cái đồ vô dụng nhà ngươi, không có chút tiền đồ nào cả, biết Hàn Vân thương có ý nghĩa gì không hả? Đang yên đang lành dưng lại gây ra rắc rối này cho ta, đến khi Hán Bạt xuất hiện thì ngươi nói xem chúng ta phải làm sao đây?”
Lưu Đằng hét lớn hết cỡ, rõ ràng là đang cực kỳ tức giận.
Nếu Lưu Vân này không phải là con trai của ông ta thì ông ta đã chưởng cho một chưởng chết ngay rồi.
“Đại ca, đừng giận nữa. Cũng không phải không có Hàn Vân thương thì chúng ta sẽ không làm gì được Hán Bạt, dù sao thì Liệt Diệm Kim Liên này cũng chưa đủ một trăm năm, với uy áp Tiên Thiên của ba chúng ta thì cũng đủ khống chế nó rồi”.
Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh bước qua, khuyên giải ông ta rồi lại nói: “Cháu cũng đứng dậy trước đi!”
“Cảm ơn nhị thúc!”
Lưu Vân lập tức cảm ơn, vội vã đứng dậy, ánh mắt thoáng qua vẻ vui mừng.
“Tên nhóc này đúng là không biết sống chết, dám nhòm ngó nhà họ Lưu ta! Phái người đi tìm, đợi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ đích thân đến gặp hắn, cho hắn sống không bằng chết!”
Ánh mắt Lưu Đằng thoáng vẻ độc ác, ông ta lạnh lùng nói.
Cách đó mười mét, trên một đỉnh núi, Lâm Nhất hướng mắt nhìn về xa.
Hắn nhìn thấy khí thế của nhà họ Lưu thì cũng hơi giật mình. Không ngờ một gia tộc ở biên giới lại sinh ra được ba cao thủ Tiên Thiên.
Cũng may, đều mới chỉ đến nhất khiếu thôi.
Nếu không thì cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng chắc chắn không dám đến đây.
“Xem ra mạo hiểm một phen là một việc làm đúng đắn, ta không gây rắc rối cho đám người này thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm đến ta. Còn về hiện tại, Hạn Kim Liên sẽ rơi vào tay ai thì chưa nói trước được”.
Lâm Nhất vuốt nhẹ lên Hàn Vân thương trong tay, ánh mắt chợt sáng lên.