Trần Huyền Quân gật đầu: “Bảo điện sẽ mở mười ngày, sau đó cả mật cảnh sẽ đóng cửa, dù đang ở đâu cũng sẽ bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài. Vậy nên khi ở trong bảo điện, nếu gặp nguy hiểm trí mạng thì không cần cố gắng chống cự, cứ bóp nát ngọc giản để ra khỏi mật cảnh là được”.
Mười ngày sau mật cảnh sẽ đóng cửa, cố gắng chống cự cũng không có tác dụng gì.
Đến bảo điện Hắc Liên tương đương với cửa ải cuối cùng của cuộc lịch luyện mật cảnh.
“Đi thôi”.
Sau khi dặn dò xong, mấy người đi theo đám đông về phía cửa bảo điện Hắc Liên.
Khi xuyên qua lớp ánh sáng xanh, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, lặng lẽ vận công, luyện hoá một sợi tinh hoa nhật nguyệt vô cùng tinh khiết này.
Đến khi mở mắt ra, trong mắt Lâm Nhất có tia sáng loé qua.
Toàn thân hắn ấm áp, cảm nhận được tu vi Huyền Võ tầng tám sơ kì tự nhiên cô đọng, trở nên hoàn toàn vững chắc sau khi được ánh sáng xanh thanh lọc.
Nhìn xung quanh, đám người Trần Huyền Quân và Hân Nghiên đều đã biến mất.
Cả lối đi chỉ có một mình Lâm Nhất.
“Thử thách đã bắt đầu rồi ư?”
Nhớ lại lời dặn của Trần sư huynh, Lâm Nhất cũng không bất ngờ hay hoang mang.
Mười tầng bảo điện, mỗi tầng đều có thử thách khác nhau, nếu thông qua sẽ được vào, còn nếu không thông qua sẽ tức khắc bị truyền tống ra ngoài, kết thúc buổi lịch luyện mật cảnh Ma Liên lần này.
Không biết sẽ là thử thách như thế nào, Lâm Nhất lấy kiếm Táng Hoa từ trong hộp đựng kiếm ra đặt sau lưng, khoanh chân ngồi xuống.
Lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao ở đây cũng nồng đậm ánh sáng xanh, tinh hoa nhật nguyệt ở khắp mọi nơi.
Dù không làm gì, tu vi cũng có thể tăng lên nhanh chóng.
Vù!
Sau nửa canh giờ, không khí chợt chấn động nhẹ, Lâm Nhất mở mắt ra nhìn qua.
Ở phía cuối lối đi đằng trước, giữa không trung có vô số ánh sáng xanh ngưng tụ thành một đoá hoa sen xanh êm dịu ngay trước mặt Lâm Nhất.
Khi đoá sen xanh hoàn toàn thành hình thì xuất hiện một người ngồi khoanh chân.
Toàn thân người nọ ở trong trạng thái hư ảo, chỉ có thể nhìn thấy một ánh sáng mông lung và hình dáng mờ nhạt bên trong ánh sáng.
Hô!
Lâm Nhất chưa kịp nhìn kĩ, bóng mờ ngồi khoanh chân trên hoa sen xanh đã chém ra một vòng kiếm quang.
Kiếm quang xuyên qua không khí, lao nhanh tới như một tia chớp.
Lâm Nhất nheo mắt lại, cầm lấy