Sở Mộ Viêm kia tương đối gian xảo, hắn ta nhìn thấy Lâm Nhất ra tay với Trần Tử Ngọc liền lập tức lùi về một phía. Khi nhìn thấy Lâm Nhất tế ra Triêu Dương Phá Hiểu thì đã lập tức hiểu ra Trần Tử Ngọc này chết chắc rồi, có thần tiên đến thì cũng không cứu được hắn ta nữa.
Hắn ta hầu như không hề có ý muốn báo thù hộ cho đối phương mà cứ thế nhào người lên nhảy ra khỏi lôi đài.
Vì để giữ mạng, đến cơ hội để được gia nhập vào Tử Nguyệt Động Thiên hắn ta cũng chẳng cần nữa.
Nhưng ai mà ngờ được khi hắn ta vừa mới đáp xuống đất liền bị Lâm Nhất phát hiện.
Lâm Nhất đứng trên lôi đài đang từ từ xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn ta, trầm giọng nói: “Thây cốt của Huyết Long Mã bị ngươi dẫm nát từng miếng từng miếng, là ngươi, đã nghiền nát nó thành bột mịn rồi vứt đi?”
Ánh mắt kia mang theo sát ý lạnh lẽo vô cùng, dường như có thể đâm xuyên cả qua hư không.
Lòng Sở Mộ Viêm thắt lại, thoáng vẻ bất đắc dĩ, hắn ta hận không thể tát cho mình một bạt tai. Đây chẳng qua là do hắn ta bốc phét mà thôi, thây cốt của Huyết Long Mã kia hầu như chẳng có ai thèm để ý đến, nhưng bây giờ lại bị Lâm Nhất cho là thật.
Nhưng mà thoáng nghĩ lại, trên mặt của Sở Mộ Viêm bỗng lộ ra nụ cười, hắn ta đã nhảy khỏi lôi đài rồi thì còn sợ gì hắn nữa? Nên lập tức quát lên: “Kẻ mạnh của Tiêu Vân Tông ở đâu?”
“Có!”
Bỗng nhiên các trưởng lão và đệ tử của Tiêu Vân Tông đồng thời hô lên đáp lại.
“Mọi người nghe lệnh, báo thù thay cho Âu Dương sư đệ, giết tên kiếm nô này”.
Nghe thấy từng tràng âm thanh hưởng ứng, trong lòng Sở Mộ Viêm cũng bạo gan hơn, đầu tiên hắn ta hạ lệnh, sau đó nhìn về phía Lâm Nhất lạnh lùng cười nói: “Con súc sinh kia bị ta nghiền nát rồi vứt tro đi thì đã sao? Kiếm nô ngươi còn muốn một chưởng giết ta hay sao!”
Sức mạnh Cùng Kỳ!
Bên trong không gian bí mật nơi Tử Phủ của Lâm Nhất, một Hung hồn thái cổ bỗng phát ra tiếng rít gào, sức mạnh Thương Khung bên trong cơ thể lập tức bùng lên như thiêu đốt.
Sức mạnh Cùng Kỳ biến hoá thành Hoả diệm đốt cháy hoàn toàn mười sáu đạo Long văn dữ tợn, cơ bắp khắp toàn thân hắn cuộn lên, có luồng khí lực dào dạt như sóng biển tràn ra khắp toàn thân.
Rầm!
Huyết khí vô tận nổ tung từ người Lâm Nhất, hắn một bước đạp nát lôi đài, từ trên trời đáp xuống kèm theo một chưởng ập xuống.
Nhanh quá!
Hoàn toàn chỉ dựa vào khí lực mà Lâm Nhất đã đạp một cước nát cả lôi đài, nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp được tốc độ này.
Đợi đến khi hắn xuất hiện một lần nữa thì đã ở ngay phía trên đỉnh đầu của Sở Mộ Viêm, Hoả diệm hừng hực khắp toàn thân, cột sáng trên người bùng lên, có hung uy cổ xưa hùng hậu như vực sâu vạn trượng hoà vào với cơ thể của Lâm Nhất.
Phụt!
Sở Mộ Viêm còn chẳng kịp ngẩng đầu lên nhìn, một chưởng này đã hung hăng đập xuống đỉnh đầu hắn ta, từ đầu đến chân, mỗi một tấc xương cốt và máu thịt đều nứt toác. Trong ánh mắt ngập vẻ kinh hoàng của tất cả mọi người, cơ thể Sở Mộ Viêm giống như chiếc lò xo đang không ngừng xẹp xuống.