Trên khuôn mặt căng thẳng rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.
Tiến vào bảo điện Hắc Liên xem như an toàn đã được đảm bảo đôi chút. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một khi gặp phải nguy hiểm trí mạng, chỉ cần bóp nát ngọc giản là có thể rời đi. Dù gì thì Mật cảnh Ma Liên cũng sắp đóng lại rồi.
“Cái gì? Toàn bộ đệ tử của Kim Huyền Tông ta đều chết ư?”
“Mười đệ tử cốt cán… đều chết hết…”
Ba người ngẩng đầu nhìn thì thấy một ông lão áo xám lộ vẻ tuyệt vọng sau khi nghe được tin tức các đệ tử của tông môn mình từ miệng người khác.
Ba người Đường Thông thở hắt ra một hơi.
Mật cảnh Ma Liên vốn tàn khốc như thế, tỷ lệ tử vong cực kỳ cao, tuy rằng toàn quân bị diệt là chuyện cực kỳ thê thảm, nhưng trong Mật cảnh Ma Liên thì chuyện đó rất bình thường.
“Chọn lọc tự nhiên mà thôi, mạnh được yếu thua, chết cũng chết rồi, có gào khóc thảm thiết thì được gì…”
Văn Ngạn Bác lạnh lùng trào phúng.
Đến tầng thứ hai của bảo điện Hắc Liên, tứ đại tông môn lần lượt có người bị loại, chỉ riêng Hỗn Nguyên Môn của ông ta là không ai bị đào thải.
Hiện tại, Hỗn Nguyên Môn có ba đệ tử cốt cán, nếu ba người họ gặp và liên thủ với nhau thì ít nhất có thể xông vào tầng thứ năm của bảo điện.
Trưởng lão Kim Huyền Tông vô cùng căm phẫn, nhưng thực lực của tông môn ông ta kém hơn Hỗn Nguyên Môn, lần này lại bị tổn thất nặng nề như vậy, e là ngày sau sẽ càng xuống dốc, vì thế ông ta không dám đáp trả.
Văn Ngạn Bác cười lạnh, liếc thấy Lạc Phong, ánh mắt ông ta càng thêm âm u.
Vừa rồi, ông ta đã nghe thấy lời của Đường Thông. Lâm Nhất vẫn còn trong bảo điện, nói cách khác, rất có thể ba người Chương Viêm sẽ đụng phải hắn trong đó.
Trước mắt, chỉ cần ngồi chờ tin tốt là được.
“Lão già này…”, Lạc Phong cảm giác được ánh mắt của đối phương, ông ta lộ vẻ bất mãn, quay sang hỏi Đường Thông: “Đường Thông, Lâm Nhất biểu hiện như thế nào trong Mật cảnh Ma Liên?”
Đường Thông ngẫm nghĩ hồi lâu, nhưng lại không biết nên mô tả như thế nào, nói ra chỉ sợ không ai tin.
Mãi một lúc lâu sau, hắn ta mới nói: “Trưởng lão không cần sốt ruột, đợi sau khi tiểu sư đệ ra ngoài, để hắn tự nói với ngài thì hay hơn. Chắc chắn tiểu sư đệ sẽ còn đạt được kỳ ngộ bên trong bảo điện Hắc Liên, cho nên hiện tại ta không dám tùy tiện đưa ra kết luận”.
Nghe vậy, Lạc Phong thoáng sững sờ, tuy nhiên, ông ta cũng nghe ra ẩn ý trong lời của Đường Thông. E là Lâm Nhất đã đạt được kỳ ngộ không nhỏ bên trong mật cảnh.
Ông ta lập tức mỉm cười, nói: “Tốt, ta sẽ đợi tên tiểu tử kia ra rồi hỏi hắn, xem xem hắn đã phát triển đến mức nào rồi”.
“Chậc chậc, vậy phải xem còn mạng đi ra không đã”.
Không ngờ, ông ta vừa dứt lời thì có một giọng nói quái gở vang lên.
Hân Tuyệt nhíu mày, lạnh lùng nói: “Văn Ngạn Bác, ông nên chừa chút khẩu đức cho mình đi, chẳng lẽ bài học lần trước chưa đủ khiến ông thấm thía à? Đã trúng một trưởng của Lạc trưởng lão, giờ muốn ăn thêm một chưởng nữa hả?”
“Ngươi cũng có tư cách nói chuyện với ta?”