Ngay lúc những võ giả trên khán đài lo lắng Khuynh Nhược U sẽ bại trận, bỗng đóa hoa màu đỏ thẫm đang ngưng tụ chân nguyên kia đột nhiên vỡ tan kèm theo một tiếng nổ oanh động.
Vô số vụn băng màu tím xuyên thủng đóa hoa này, bắn về phía Nguyệt Vi Vi. Bên trong đóa hoa bây giờ đã bị một vòng ánh sáng tím oanh tạc, cả đài Thăng Long cũng đang bị chấn động kịch liệt.
"Trường Hà Tiệm Lạc!"
Khi những vụn băng Tử Nguyệt đáng sợ sắp bắn đến, Nguyệt Vi Vi rót toàn bộ chân nguyên vào trong ngọc tiêu, điên cuồng lùi về sau, vung ngọc tiêu ra tạo thành một cái bóng uốn lượn như một dòng sông.
Ầm!
Những vụn băng tím đang dần áp sát nàng ta nhất thời lơ lửng ở giữa không trung, kế đó liền vỡ tan thành trăm mảnh. Vô số mảnh quầng trăng màu tím bắn ra như pháo hoa đang nở rộ giữa trời, nhưng dù cho ánh sáng lộng lẫy đấy có đẹp đẽ đến mấy thì cũng quá mức kinh khủng, hết thảy giống như là máu tươi ánh tím còn sót lại trên không mãi không tan.
"Tiểu tiện nhân kia, nếu ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thì nhanh chóng mà chịu thua đi".
Khuynh Nhược U sải bước đến với ánh mắt sắc bén, trong con ngươi chất chứa gai nhọn chực chờ bắn ra.
Nguyệt Vi Vi đang ở giữa không trung chậm rãi rơi xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười say đắm lòng người, nàng ta cứ như chẳng nghe thấy tiếng mắng chửi của Khuynh Nhược U, cười nói: "Được thôi, vậy tỷ tỷ nghe tạm một khúc Tiểu Huân Hồng của ta nha".
Khuynh Nhược U đứng nhìn đối phương đặt ống tiêu lên môi, ánh mắt tỏa ra khinh thường, lạnh nhạt nói: "Bàng môn tà đạo, thủ đoạn dơ bẩn, ngươi cứ ở đó mà thổi đi".
Người nào sợ chứ Khuynh Nhược U không sợ tiếng tiêu kia, chỉ cần vòng Tử Nguyệt vẫn còn kia, không chỉ có thể triệt tiêu công kích tinh thần của tiếng tiêu, thậm chí còn có thể chiếm đoạt toàn bộ chân nguyên trên người đối phương.
Nếu thổi xong khúc kia nàng ta vẫn chưa ngã xuống thì ắt hẳn đối thủ phải hao tổn hết chân nguyên, còn lại thì mặc nàng ta gây khó dễ.
Dưới ánh trăng thì không gì có thể lẩn trốn được!
"Yêu nữ!"
Khuynh Nhược U khẽ cắn đầu lưỡi, chốc lát nàng ta đã tỉnh táo được một chút, vẻ mặt lại vừa xấu hổ vừa giận dữ. Nàng ta vội vận chuyển Tử Nguyệt Tâm Kinh, muốn ngăn trở tác dụng của tiếng tiêu lại, cùng lúc đó bất chợt đánh về phía Nguyệt Vi Vi. Nàng ta xuất kích chính là chiêu Tử Nguyệt Xuyên Tâm Trảo vô cùng ngoan độc.
Soạt!
Có lẽ vì nàng ta vừa chuyển động nên tiếng tiêu kia lại vang lên bên tai nàng ta, âm thanh đó khi thì lả lướt, lúc thì vui tai lại còn nũng nịu rên rỉ không ngừng.