“Có tội gì?”
Hàn mang trên mặt Tần Vũ biến mất, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Vương bá phụ chỉ nghiên cứu võ nghệ của tại hạ mà thôi, hay là, ông còn thực sự có tâm muốn giế t chết bản hoàng tử?”
“Không có, tuyệt đối không có. Võ nghệ của điện hạ quả thực kinh người, Long Môn tranh tài cuối năm nay, vị trí đứng đầu e là sẽ thuộc về điện hạ rồi”.
Vương Thiên thở phào một hơi, vội vàng sửa miệng nói.
“Lui xuống đi, cái chết của Vương Diễm, ta sẽ cho ông một lời giải thích. Nhưng không phải bây giờ, ông hiểu chứ?”
“Tại hạ bây giờ liền cáo lui”.
Vương Thiên không dám đáp lời, ông ta vốn hừng hực khí thế lao đến, giờ lại dẫn theo người của Vương gia chật vật lui đi.
“Lão chó già này rốt cuộc thì vẫn nhũn ra rồi, cũng không đến nỗi ngu ngốc…”.
Có một lão giả áo đen lặng lẽ xuất hiện bên cạnh người Tần Vũ, thần sắc lạnh nhạt nhìn nhóm người Vương Thị rời đi.
Tần Vũ không nói gì, hắn sờ sờ mũi, trong tay có một vệt máu.
Sắc mặt bắt đầu trở nên âm u.
Trong lỗ mũi của hắn bỗng nhiên chảy ra một dòng máu, trông vô cùng kỳ lạ.
“Ảnh hưởng của Huyền Dương Quyết này đối với điện hạ vẫn quá nặng, ít dùng thì hơn…”.
Người áo đen xoay người nhìn thấy cảnh này thì biểu cảm trên mặt chẳng hề có chút biến đổi nào.
Từ xưa đến nay, tu luyện công pháp luôn có ngưỡng quy định chặt chẽ, nếu như không phải cơ duyên kỳ ngộ đặc thù nào mà cưỡng ép tu luyện thì kết quả đều vô cùng thê thảm.
Phía trước vách núi là vực sâu không đáy, phía sau là huyệt động u tối. Nơi đây không có gì ngoài mấy gốc cổ thụ khô héo, xung quanh là khoảng không vô tận, chỉ có mây mù bao phủ.
Lúc ở vách Sám Hối, Mai hộ pháp đã giảng giải với Lâm Nhất quy định ở đây.
Sau khi lệnh cho các chấp sự lui xuống, ông ấy khẽ nói: “Mọi người đã rời đi, giờ ngươi có thể nói với ta rồi chứ? Sao lại ra tay với Vương Diễm?”
Mai hộ pháp tin tưởng Lâm Nhất có lý do để làm điều đó. Hơn nữa, từ trước đến nay, thiếu niên này vẫn luôn là một người bình tĩnh, không giống kẻ lỗ m ãng ngang ngược, e là có ẩn tình gì đó.
Lâm Nhất không nói mà lấy ra một cây ngân châm, đây chính là cây ngân châm đầu tiên mà Vương Diễm né được.
“Đây là vật gì?”
“Ngân châm Huyết Vũ Ngân Hoa”.
“Không thể nào…”
Mai hộ pháp biến sắc. Ông ấy biết ngân châm Huyết Vũ Ngân Hoa, nhưng bởi vì quá mức tà ác nên loại dị bảo này đã sớm biến mất khỏi thế gian.
Dù có thì cũng không nên xuất hiện ở đế quốc Đại Tần.