Giọng nói trầm thấp mà hùng hậu vang vọng quanh trời đất, truyền ra xa, tuyên bố kết quả cuối cùng.
Ào!
Rất nhiều trưởng lão của thư viện Bạch Ngọc đã đen xì mặt từ lâu, trông cực kỳ khó coi. Vốn dĩ đã là cục diện thắng chắc, lại bị hình thức địa ngục lật ngược tình thế, có thể tưởng tượng được nó khó chịu cỡ nào. Cảm giác chênh lệch bấp bênh nặng nề đánh mạnh vào nội tâm của mỗi người.
Càng khiến người ta khó mà chấp nhận được là, La Thâm, Trần Vũ còn có ngoại viện mời đến từ Huyền Viêm Tông kia chẳng có người nào thoát chết.
Đây sẽ là một tổn thất nặng nề, rất có khả năng thư viện Bạch Ngọc sẽ vì vậy mà hết đường gượng dậy.
“Đáng ghét, thằng nhóc này rốt cuộc là người nào? Lại ra tay ác độc như thế với thư viện Bạch Ngọc ta!”
“Công tử Táng Hoa, từ đâu nhảy ra vậy, nuôi các ngươi đúng là tốn cơm. Một nhân vật xuất sắc như vậy lại không hề có chút tin tức nào về hắn”.
“Tra rõ ràng lai lịch của hắn, món nợ này tuyệt đối phải đòi lại!”
Các trưởng lão của thư viện Bạch Ngọc, ai nấy đều tức mà không có chỗ trút giận, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất như hận không thể nuốt sống hắn.
Có người cực kỳ phẫn nộ đương nhiên cũng có người vui vẻ hân hoan.
Tất cả mọi người trong thư viện Thiên Phủ đều nở nụ cười tươi tắn, nhưng cảm xúc trong lòng đều đang cố gắng kìm nén không dám để lộ ra niềm vui một cách quá đà, cho đến khi trọng tài tuyên bố kết quả xong thì mới kích động đứng bật dây hoan hô ầm ĩ.
“Thắng rồi!”
“Chiến thắng hình thức địa ngục rồi!”
“Hai mươi năm, mối nhục năm đó cuối cùng thư viện Thiên Phủ cũng đã đòi lại được rồi”.
Cục tức nén trong lòng hai mươi năm cuối cùng đã hoàn toàn được xả hết. Trước đó, sự sỉ nhục từ phía thư viện Bạch Ngọc lại càng bị Lâm Nhất giúp đòi lại.
“Mặc Linh tỷ, thắng rồi, Lâm công tử hắn đã chiến thắng hình thức địa ngục, hắn thật sự thắng rồi…”.
Nỗi khổ sở dồn nén trong lòng Liễu Vân Yên rốt cuộc đã không thể kiềm chế được nữa, ôm chặt lấy Mặc Linh khóc lạc cả giọng. Cô nương có tính cách tương đối cứng cỏi này, hôm nay, vào giờ phút này lại chưa từng cảm động như vậy bao giờ.
Mặc Linh ôm nàng ta vào trong lòng, dịu dàng cười nói: “Đừng khóc nữa nào”.
Một hồi sau Liễu Vân Yên mới ổn định được cảm xúc, nhớ đến vẻ thất thố của mình làm cho hai má nàng ta ửng đỏ. Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn vào thiếu niên đứng bên trong sân đấu, khẽ cười nói: “Mặc Linh tỷ, tỷ thấy Lâm công tử hình như có hơi khác không?"
“Có sao?”
Mặc Linh quay đầu lại nhìn, thiếu niên áo xanh kia thu kiếm vào vỏ, thần sắc bình tĩnh lạnh lùng, chẳng có gì thay đổi. Chỉ là phong mang tràn ra nơi đầu lông mày là khí phách, là sự sát phạt quyết đoán, là vẻ lạnh lùng bá đạo mà hắn chưa từng thể hiện ra khi còn ở trong thư viện Thiên Phủ.
Viu!
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, ung dung quay trở về chỗ ngồi của thư viện Thiên Phủ. Khi vừa mới đáp xuống, nhóm người tiền bối Đường Du liền vội vàng bước lên phía trước cười nói: “Có bị thương không”.
“Có chút vết thương nhẹ, nhưng mà không có gì đáng ngại”.
Lâm Nhất thật thà nói.