Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn không vội vàng đến quảng trường Hoả Ngục tập hợp với những người khác. Sau khi ra khỏi sân, Lâm Nhất đi thẳng tới vườn thú của thư viện.  

Các đại tông môn đều có vườn thú của riêng mình, điểm khác biệt chỉ có chênh lệch phẩm cấp cao thấp.  

Lâm Nhất đến đây đương nhiên là để tìm ngựa Huyết Long. Vì tu hành ở thư viện, dắt ngựa Huyết Long theo thì không tiện lắm nên hắn đã thả nó ở vườn thú.   

Trong chuyến đi cổ mộ lần này cũng nên dắt nó ra ngoài dạo.  

Một lát sau, Lâm Nhất gặp quản sự của vườn thú. Vị quản sự kia vừa nhìn thấy Lâm Nhất liền hai mắt toả sáng, vội vàng lại gần cười bảo: “Lâm công tử, cuối cùng ngươi cũng đến rồi”.  

“Trong khoảng thời gian này ngựa Huyết Long của ta có ổn không?”, Lâm Nhất hỏi.  

Vẻ mặt quản sự vườn thú trở nên cứng đờ, ông ta đưa tay ra đáp: “Ngươi tự đi xem đi, ta vừa mới cho nó ăn đan Linh Thú...”  

Xem ra là có chuyện.  

Nhìn thấy vẻ mặt của quản sự, trong lòng Lâm Nhất liền có suy đoán, hắn bước tới thì thấy trong chuồng thú, ngựa Huyết Long đang ăn ngấu nghiến đan Linh Thú chất thành đống trước mặt nó.  

Miệng ngựa phồng cả lên, nhưng nó không nuốt vội mà từ từ nhai thật nhuyễn.  

Đôi mắt gian giảo đảo liên tục, Lâm Nhất vừa nhìn là biết nó muốn làm gì.  

“Con ngựa này quá ham ăn, ta đã cho nó gấp đôi đan Linh Thú mà vẫn chưa đủ, phải ăn hết mới chịu dừng. Nó rõ ràng là một con ngựa, thế mà lại doạ người ta sợ chết khiếp. Lúc trước vườn thú có mấy con linh thú bá chủ đều ngoan ngoãn khuất phục nó”.   

Quản sự vườn thú đứng bên cạnh kể, liên tục tấm tắc lấy làm lạ.  

Lâm Nhất hơi xấu hổ, hắn biết đan Linh Thú là một loại đan dược khá quý, chỉ có tông môn cấp bậc bá chủ mới sử dụng để nuôi linh thú và yêu thú.  

Về phần thư viện Thiên Phủ, bản thân họ đã là thế lực bồi dưỡng Huyền sư nên mới có tài lực như vậy.  

Thảo nào con ngựa Huyết Long này vui đến mức quên cả trời đất, không chịu đi đâu, hoá ra là trở thành chúa tể của vườn thú này, hắn nói: “Thời gian này đã làm phiền rồi”.  

“Ha ha, Mặc Linh tiểu thư đã dặn dò trước về chuyện của Lâm công tử, phải chiếu cố thật tốt, ta cũng không dám lề mề. Hơn nữa Lâm công tử còn có ơn với thư viện, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới”, quản sự vườn thú mỉm cười đáp, không có quá nhiều ý trách móc.  

Lâm Nhất ngẩng đầu lên thì thấy trong chuồng thú, ngựa Huyết Long đang ung dung bước lại gần một con sư tử Tử Văn.  

Con sư tử khổng lồ bị ngựa Huyết Long đá mạnh vào mông, nó lập tức run rẩy tránh sang một bên. Ngựa Huyết Long chậm rãi ăn đan Linh Thú ngay trước mặt nó, con sư tử Tử Văn nhìn mà chảy nước dãi đầy đất nhưng không dám lên tiếng.   

Lâm Nhất khẽ lắc đầu, cong ngón tay búng ra.  

Vù!  

Một tia kiếm quang bắn vào người ngựa Huyết Long, nó lập tức nhảy cẫng lên, ngay sau đó nổi cơn giận.  

Nhưng khi nhìn thấy là Lâm Nhất, nó lập tức nở nụ cười lộ hai hàm răng quen thuộc.  

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK