Không lâu sau khi hội đấu giá kết thúc.
Trong phủ của Hướng Thiên Hà, tại một cái cung điện cao vút, ẩn mình trong tầng mây, tất cả các nhân tài kiệt xuất có tham gia hội đấu giá đều tề tụ về đây.
“Đã tra ra chưa?”, sắc mặt Trần Hùng tối sầm, lạnh lùng hỏi tên người hầu ở đối diện.
Tên kia chắp tay đáp: “Tên nhóc kia có một con ngựa Huyết Long, chỉ trong phút chốc đã cắt đuôi chúng ta, phải tốn rất nhiều công sức mới tra ra được”.
“Vẫn còn trong thành à?”
Hai mắt Trần Hùng tỏa sáng, đám nhân tài kiệt xuất còn lại như Cổ Vân Phi, Kim Lăng cũng không khác gì hắn ta.
Thành Thiên Lăng vốn là địa bàn của bọn họ, vậy mà tên nhóc kia còn không rời đi, đúng là muốn chết!
“Vâng, đang ở Lạc Thủy Cư".
Người hầu cẩn thận đáp.
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt đám người Trần Hùng liền thay đổi. Ngay cả Hướng Thiên Hà đang ngồi ở vị trí trung tâm cũng nhíu mày.
Lạc Thủy Cư không phải một tòa nhà đơn lập, mà nó là một khu nhà. Nơi đó chiếm diện tích cực lớn, bất kể là tòa nhà nào cũng có linh hồ cấp bậc rất cao. Trong mỗi một sân đều có bố trí linh trận, thường thì võ giả muốn xông loạn vào đó chỉ có một chữ chết.
Trên thực tế… dù không có những điều cấm kỵ kia thì đám nhân tài kiệt xuất của các thế gia cũng không dám xông vào. Bởi vì bọn họ không dám chọc chủ nhân của Lạc Thủy Cư.
“Tên nhóc này giàu thật!”
Tần Tử Lạc, nhân tài kiệt xuất của Tần gia, bĩu môi, oán hận nói.
Hắn ta bị trúng sáu chiêu Bôn Lôi Trảm Điện, may nhờ có tu vi vững chắc cùng nội giáp bảo vệ nên mới miễn cưỡng thoát chết. Nhưng sau khi bị đánh trọng thương, mặc dù đã sử dụng đan dược, sắc mặt hắn ta vẫn tái nhợt như trước.
Tia sáng lạnh vụt qua trong mắt Trần Hùng, một lát sau, sắc mặt hắn ta lộ vẻ âm u, trầm giọng nói: “Giờ cứ phái người theo dõi trước, chuẩn bị bí bảo thật tốt, chỉ cần hắn xuất hiện thì lập tức bao vây hắn. Chúng ta giết hắn bên ngoài, chủ nhân của Lạc Thủy Cư sẽ không can thiệp đâu”.
Khi nhắc đến chủ nhân của Lạc Thủy Cư, nhân tài kiệt xuất của Trần gia cũng lộ vẻ kiêng kỵ.
Trong truyền thuyết, vị đại nhân kia là một tồn tại cực kỳ đáng sợ, ngay cả bá chủ như Tử Nguyệt Động Thiên mà cũng phải kiêng nể. Không một ai dám giết người tại địa bàn của người đó, nhưng nếu rời khỏi đó thì lại khác.
“Có cần báo lại cho trưởng bối trong tộc không?”, Tần Tử Lạc có hơi chột dạ, bèn thấp giọng hỏi.
Trước ngày hôm nay, chắc chắn hắn ta sẽ không nói những chuyện này, nhưng sau khi nhìn thấy chiến lực đáng sợ của Lâm Nhất trong hội đấu giá, hắn ta không thể không cẩn thận.
Những lời này của Tần Tử Lạc khiến một vài nhân tài kiệt xuất lộ vẻ ưu tư.
Trần Hùng thản nhiên nói: “Tạm thời không cần, việc này do chúng ta gây ra, vẫn nên cố hết sức không làm kinh động đến bọn họ thì hơn. Huống hồ, chẳng phải đã có Hướng huynh ở đây sao?”
Khoan nói đến việc mất mặt trong trận sóng gió tại hội đấu giá, chỉ riêng số lượng linh ngọc khổng lồ kia cũng đủ khiến đám người này không thể ngẩng cao đầu trong tộc được.
Nếu còn làm kinh động đến các vị trưởng bối trong tộc thì chẳng khác nào bản thân quá vô dụng.
Nếu không phải bất đắc dĩ thì bọn họ cũng không muốn đi một bước này.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, Hướng Thiên Hà bình tĩnh nói: “Nhìn tình huống khi ta đấu với hắn thì e là người này còn có át chủ bài, ta có thể thắng hắn nhưng chưa chắc giữ được hắn. Tuy nhiên, nếu các vị đã bằng lòng sử dụng bí bảo thì Hướng mỗ cũng có phần nắm chắc”.