Tim rồng của hắn ta đã bị đào mất rồi, giờ muốn mấy thứ này thì có tác dụng gì đâu chứ. Lại nói, hắn ta cũng có chút hận bản thân, vì sao nội tình của mình lại mạnh như vậy? Nếu có thể yếu lại một chút thì khoảnh khắc bị Lâm Nhất moi lấy tim rồng, hắn ta đã sớm chết rồi, chẳng cần phải sống tạm đến bây giờ, trước khi chết còn bị Lâm Nhất k1ch thích, phải trơ mắt nhìn tên đó bước lên đ ỉnh cao.
Việc này khiến hắn ta chết cũng không cách nào nhắm mắt được!
Trời đất chìm vào yên lặng, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong ánh sáng chói lọi từ một kích đỉnh cao của Lâm Nhất. Bọn họ ngây ra như phỗng, chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả các trưởng lão của tông phái siêu cấp đang ở trên trời sao cũng không cách nào tưởng tượng nổi, cả bọn há hốc mồm kinh ngạc.
Bọn họ vốn có tầm mắt rộng lớn, thực lực hơn người, cảnh giới cũng rất cao. Mỗi một người đều là rồng trong loài người!
Với tầm mắt của bọn họ, đương nhiên bọn họ đã từng chứng kiến những sát chiêu còn kh ủng bố hơn một kiếm này của Lâm Nhất, nhưng với tầm mắt đó thì bọn họ cũng nhìn ra được ở cảnh giới Thiên Phách, một kiếm này có ý nghĩa như thế nào.
Thậm chí, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên hình dung Lâm Nhất như thế nào, ngoại trừ một chữ “yêu”, e rằng không có từ nào có thể mô tả được hẳn.
Quá “yêu”! Sau một kiếm phong ma, một kiếm này lại có phong thái như tiên.
Bọn họ là những người sực tỉnh đầu tiên, cả đám nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng, đây chính là kỳ tài mà bọn họ muốn tìm trên Thiên Lộ!
Trong vạn người không có một người, trên cả tuyệt đỉnh, có phong thái vô địch siêu phàm. Hiện tại, tuy cảnh giới của hắn còn thấp, nhưng không sao cả, hạ giới vốn thiếu thốn linh khí, chớ không phải thiên phú hắn không bằng người. Một khi giáng xuống Côn Luân, ắt tu vi sẽ có sự tăng trưởng nhảy vọt.
“Làm càn!”
Nhưng khi mọi người còn đang suy nghĩ, đang không biết nên mở miệng như thế nào, thậm chí có người đã sắp kìm không được định lên tiếng thì giữa trời sao đột nhiên vang lên một tiếng rống xé trời.
Sát ý kh ủng bố chấn cho ánh sao tán loạn, một luồng lực tinh nguyên vô biên và hùng hậu bộc phát từ trong cơ thể trưởng lão Kim Tuyệt.
Một vài trưởng lão quay đầu nhìn lại thì phát hiện sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi.
Cũng đúng, vừa nấy ông ta còn cười khẩy, ánh mắt khi nhìn Lâm Nhất tràn đầy khinh thường và mỉa mai, xen lẫn trong đó còn có sự chán ghét, hệt như ánh mắt khinh miệt của mười phương chiến giới khi nhìn đám tiện chủng hạ giới vậy.
Nhưng chính Lâm Nhất, kẻ mà ông ta vẫn luôn dùng ánh mắt miệt thị để nhìn, lại một kiếm chém giết ba giới tử, nhanh đến mức ông ta muốn ra tay cứu giúp cũng không kịp.
Nét cười trên mặt ông ta còn chưa tiêu tan, vậy mà đã bị vả mặt ngay lập tức, bất kể là ai cũng không thể chấp nhận được.
Nhưng dần dần, sắc mặt một vài trưởng lão bỗng trở nên nghiêm túc, bởi vì bọn họ cảm nhận được sát ý của Kim Tuyệt. Lúc này, một vị trưởng lão áo xám thuộc Lôi Hoả Tông vốn cực kỳ xem trọng Lâm Nhất chợt mở miệng: “Kim Tuyệt, ông định làm gì, trận chung kết vốn không hạn định sinh tử, và nơi này là Thiên Lộ chớ không phải Huyền Thiên Tông!”
“Hừ, hắn giết những giới tử khác, ta chẳng quan tâm, nhưng nếu giới tử Thần U chết thì hắn phải trả một cái giá đắt! Dù có là Thánh Minh thì cũng không ngăn được lão phu!”
Sắc mặt Kim Tuyệt âm u, sát ý xộc thẳng lên trời, thình lình, ông ta xông về phía Lâm Nhất.
“Lão già này!”
Nhìn thấy cảnh này, trưởng lão của Lôi Hoả Tông cùng các tông môn khác. thoáng sững sờ, rồi quát ầm lên.
Nếu lão ta quyết ý, không tiếc bất cứ giá nào để giết Lâm Nhất thì quả thật bọn họ không cách nào cản được. Đương nhiên, chủ yếu là bọn họ không nghĩ đối phương lại ti tiện đến vậy, dám ra tay với Lâm Nhất ngay trước mặt mọi người.
Nên biết, trận chung kết còn chưa hoàn toàn kết thúc đâu!?
Tuy trước đó, có nghe đồn rằng lão già này đã âm thầm nhúng tay vào trận tranh đấu trên Thiên Lộ, nhưng không có chứng cớ nên cho đến nay, mọi người vẫn chưa hoàn toàn xé rách mặt với lão ta.
“Ông muốn giết hắn thì giết ta trước đi!”
Một bóng dáng xinh đẹp đánh vỡ giam cầm, lao thẳng đến như một tia chớp, ngăn trước mặt Lâm Nhất. Nàng ta khoác một bộ áo đỏ, bên hông giắt ống tiêu, gương mặt trắng nõn nà, tuyệt sắc khuynh thành, xinh đẹp động lòng người.
Là Nguyệt Vĩ ViI
Khi trưởng lão Kim Tuyệt phân tâm, bảo kính Thông Thiên cũng mất đi lực lượng, không còn mạnh mẽ như lúc ban đầu, nàng ta đã nhân cơ hội phá vỡ phong ấn, khí tức trên người thoáng cái nhảy lên đến cảnh giới Tinh Quân, ngay trong một khoảnh khắc thoát khỏi giam cầm.
Ở thời điểm Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng, nàng ta đã không chút do dự ngăn trước mặt hắn, mặc cho một chưởng phong bạo xé rách hư không, diễn sinh ra vô số dị tượng của đối phương đánh xuống người mình.
Muốn chết!
Trưởng lão Kim Tuyệt nổi giận, ông ta đã sớm chán ghét nữ tử yêu mị này, nên cũng mặc kệ, định bụng sẽ đánh chết luôn cả nàng ta.
Tỉnh nguyên trong cơ thể ông ta liên tục rót vào một huyền khí nào đó, ù ù không dứt, hào quang trên người ông ta bùng lên, trong cơ thể ông ta dường như có một biển sao, giữa biển có một dấu ấn cực kỳ kh ủng bố, hệt như một toà Thánh Sơn đứng sừng sững ở đó.
Nhưng khi một chưởng này đánh xuống, Kim Tuyệt đột nhiên phát hiện một luồng khí tức cực kỳ tôn quý phát ra từ trên người Nguyệt Vĩ Vi.
Thần thánh cổ xưa, mênh mông mà xa xăm. Tộc Thiên Hồ, đây chính là hậu thế của đại yêu!
Sắc mặt Kim Tuyệt thay đổi, ông ta lập tức thu tay lại, nhìn chòng chọc vào Nguyệt Vi Vi, gần giọng nói: “Phụ thân ngươi là ai?”
Nguyệt Vi Vi tóc xanh như thác nước, vẻ mặt kiên nghị, nàng ta không đáp lại đối phương, mà chỉ lạnh lùng nói: “Ta tên là Nguyệt Vi ViI”
Họ Nguyệt này... đồng tử Kim Tuyệt co mạnh, ông ta chợt nhớ tới điều gì đó, cảm giác hoảng sợ bất giác ùa về. Ông ta chăm chú nhìn lại, trên người đối phương ngoại trừ huyết mạch Thiên Hồ, quả thực có một tia khí tức thuộc về kẻ đó, luồng khí tức khiến ông ta phải kiêng kị.
Nhưng nghĩ đến chuyện giới tử Thần U chết thảm, sát ý trong mắt ông ta lại lần nữa ngưng tụ, lạnh giọng nói: “Nơi này là Thiên Lộ, còn chưa đến phiên ngươi làm càn, ngươi nên tránh ra một biên. Cái chết của giới tử Thần U ắt phải có kẻ gánh chịu hậu quả. Nhóc con, ngươi không cản được tat"
“Cứ để ông ta đến đây!”
Lâm Nhất đứng sau lưng Nguyệt Vi Vi, sắc mặt hắn không hề thay đổi, khi ra tay giết giới tử Thần U, hắn đã biết mình sẽ phải trả một cái giá lớn.
Lão quỷ này không màng mặt mũi, muốn đích thân ra tay với hắn, nhưng hắn cũng không sợ. Thương Khung Thánh Y do Thương Long Chi Chủ để lại sẽ khiến đối phương có một bất ngờ sâu sắc.
“Ta không...”
Danh Sách Chương: