Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh lại bắt đầu trở nên căng thẳng. Trong ánh mắt Tiêu Phong thoáng loé ánh sáng lạnh lẽo đầy ý giết chóc.
Lâm Thu Sam sải bước lên trước, cùng với Cố Bắc Hải, Trần Lăng đứng chung một phía với Lâm Nhất.
Liên minh Nghịch Thuỷ Nguỵ Tùng Hàn bước lên trước một bước, vỗ vai Tiêu Phong khẽ giọng nói: “Các hạ có thân phận gì, hai chúng ta không hề quan tâm, chỉ là có một số việc không phải cứ tuỳ tiện đáp ứng là được, một khi không cẩn thận rất có thể sẽ khiến mình mất cả mạng”.
Trong tiếng cười, lời nói ra lại cô cùng âm u lạnh lẽo, mang đầy hàm ý uy hiếp.
Nguỵ Tùng Hàn, đứng thứ 28 bảng Nhân, nghe nói thực lực của người này còn mạnh hơn Tiêu Phong khá nhiều.
Bên dưới lớp mặt nạ, Lâm Nhất nhìn Nguỵ Tùng Hàn đang cười lạnh lùng mà khẽ cất giọng nói: “Con người chết vì tiền, chim chóc chết vì miếng ăn, tranh đoạt cỏ Kiếm Hoàng chắc chắn sẽ phải có người mất mạng. Người chết là ai… thì chưa chắc được”.
“Vậy thì cứ chờ xem!”
Trong bóng tối của núi rừng, còn có không ít đồng minh thờ ơ đứng nhìn, hai người cho dù có khó chịu đến đâu thì trước mắt cũng không thể phát tác. Dù gì, cuộc chiến tranh giành cỏ Kiếm Hoàng còn chưa thực sự bắt đầu, bị người khác nhân cơ hội lợi dụng thì không hay.
Không thể thuyết phục được Lâm Nhất, hai người không tiếp tục bám riết nữa, dẫn theo một nhóm đệ tử ngoại môn, nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đi tìm một địa điểm nghỉ ngơi khác, đợi cho đến khi sương độc tan hết.
“Nguỵ huynh, đợi sau khi lấy được cỏ Kiếm Hoàng, nhất định phải thịt thằng nhãi này!”
Gương mặt Tiêu Phong u ám, đến tận bây giờ mà ngực vẫn còn đau âm ỉ, hắn ta lạnh mặt nói.
“Yên tâm, ta đảm bảo trước khi đi đến Kiếm Chủng sẽ lấy mạng của hắn. Cũng không biết từ cái chỗ quỷ nào nhảy ra con chó con mèo, hắn còn tự cho là mình giỏi giang lắm à!”
Nguỵ Tùng Hàn rất khó chịu với bộ dạng vênh váo, coi trời bằng vung của Lâm Nhất.
“Chung Vân Tiêu, lần này e là ngươi đã mạo phạm cả hai người kia rồi”.
Lâm Thu Sam thu lại tầm mắt đặt trên bóng lưng của đám người Nguỵ Tùng Hàn, sau đó vừa đánh giá Lâm Nhất vừa khẽ giọng nói.
“Mạo phạm thì mạo phạm thôi, một khi đã hứa với ngươi thì ta sẽ dốc sức mà làm, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Bên dưới lớp mặt nạ quỷ, vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, không hề có chút hốt hoảng nào.
“Hai người này đều là những kẻ nằm trong danh sách ba mươi người đứng đầu bảng Nhân, ngươi không cần phải coi trời bằng vung vậy chứ”, thấy thái độ hoàn toàn chẳng thèm để ý gì của Lâm Nhất, trong lòng Lâm Yên liền có chút bất mãn, tỷ tỷ đó là đang quan tâm hắn.
Ba mươi người đứng đầu?
Trương Liệt trong danh sách mười người đứng đầu mà hắn còn chẳng thèm ngó ngàng tới, vậy mà phải đi sợ kẻ chỉ nằm trong danh sách ba mươi sao.
Trừ phi nhóm mười người đứng đầu bảng Nhân kia lên cùng một lúc, nếu không, ở trong núi Mai Kiếm này hắn sẽ chẳng phải lo lắng gì.
“Nói ít thôi”.