Thanh niên áo xám trở tay đâm ra một kiếm, hai tay cầm kiếm của Cố Vân Phi chợt có cảm giác như muốn nổ tung. Chân nguyên dồi dào ẩn chứa trong kiếm mang, sức mạnh bên trong gần như mạnh gấp đôi hắn ta.
“Ta đưa, ta có ba viên đan Kiếm Vân!”
Cố Vân Phi biết mình không thể địch lại bèn vội vàng hô to.
“Muộn rồi!”
Thanh niên áo xám cười gằn, lại một kiếm khác nhanh như chớp, đột nhiên tiếng nổ lớn như sấm vang lên. Kiếm trong tay Cố Vân Phi rơi xuống, còn hắn ta thì bay ngược ra ngoài.
Phụt!
Cố Vân Phi hộc ra một búng máu, thanh niên áo xám tiến về phía trước, đâm ra bốn nhát kiếm nhanh như chớp, máu bắn tung toé, Cố Vân Phi khuỵu xuống rồi quỳ dưới đất.
Trông hắn ta còn thê thảm hơn nhóm Trần Lăng, Nhiếp Thiên nhiều.
“Không biết tự lượng sức mình, hạng mười chín bảng Nhân mà cũng dám to mồm!”
Thanh niên áo xám hừ lạnh một tiếng, thô lỗ cướp túi trữ vật của Cố Vân Phi đi, thuận tay tát vào mặt hắn ta: “Ngoan ngoãn quỳ đó đi, nếu dám nhúc nhích thì tự gánh lấy hậu quả!”
Cái tát này khiến Cố Vân Phi trào nước mắt, nhưng hắn ta vẫn cố nhịn không đáp trả.
Bầu không khí im lặng chết người, mọi người không nỡ nhìn, Cố Vân Phi hạng mười chín bảng Nhân đã bị đánh bại.
Xem ra không đưa đan Kiếm Vân không được.
Vẻ mặt thanh niên áo xám hung ác, hắn ta đưa mắt nhìn mọi người một lượt, đám người đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn. Hắn ta cao ngạo nói: “Một đám rác rưởi, tưởng danh sách đệ tử nội môn là thứ các ngươi có thể dễ dàng tranh được đấy à? Ba viên đan Kiếm Vân, một viên cũng không được thiếu, nếu không thì cút đi cho lão tử!”
Đáng ghét!
Đám đệ tử ngoại môn bị mắng rất bực, nhưng lại dám giận mà không dám nói.
Nhóm Cố Vân Phi đang quỳ dưới bức tượng đá cảm thấy vô cùng khó chịu, năm ngón tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi.
Đám đệ tử nội môn này thật sự bắt nạt người quá đáng!
Cưỡng đoạt đan Kiếm Vân thì cũng thôi, không thù không oán cũng không cần làm nhục người ta như thế chứ.
Lý Vô Ưu nói nhỏ: “Những người này tới kiếm chủng để tham gia cuộc chiến đồng minh, chắc là bị sỉ nhục trong danh sách bảng Địa, trong lòng ai cũng có điều bất mãn nên muốn trút giận vào đám đệ tử ngoại môn chúng ta đây mà”.
“Chắc số lượng đan Kiếm Vân những người này có cũng không ít đâu”.
Lâm Nhất đột nhiên lên tiếng.
Câu nói không đầu không đuôi khiến nhóm Lâm Thu Sam sững sờ.
Sau khi hoàn hồn thì phát hiện Lâm Nhất đã bước lên, từng bước đi về phía thanh niên áo xám.
Trong mắt Lâm Yên loé lên vẻ lo lắng: “Tỷ, Chung sư huynh sẽ không có chuyện gì chứ? Đối phương là đệ tử nội môn đấy”.
Lý Vô Ưu bĩu môi cười: “Yên tâm đi, đại ca ta không ra tay thì thôi. Một khi ra tay thì chắc chắn đã nắm chắc một trăm phần trăm”.
“Ngươi là?”