Khuynh Nhược U xuất hiện khiến bầu không khí trên đài cao lập tức tỏ rõ sự gò bó. Nhiều người cố gắng tỏ ra nghiêm túc không liếc ngang liếc dọc, dường như làm vậy thì có thể khiến người ta nhìn mình nhiều thêm.
Hướng Thiên Hà đã đứng lên chào đón từ lâu, ánh mắt vô cùng cháy bỏng, cười nói: “Nhược U sao lại nói thế, cô có thể đến đã là nể mặt bọn ta lắm rồi. Nào, bọn ta kính Nhược U một ly”.
Khách khứa ở đây lập tức nâng ly, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Ánh mắt Khuynh Nhược U toát ra sự kiêu ngạo lạnh lùng, chỉ khách sáo gật đầu, sau đó đi thẳng qua khỏi ghế chủ nhà trên đài cao. Nàng ta nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Nhất. Lúc nhìn thấy dấu ấn giữa trán của hắn, ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã giấu đi.
Đợi mọi người đến đông đủ, Hướng Thiên Hà cười nói: “Trong thành Thiên Lăng ngoại trừ bảy tân tú ra, các vị có thể nói là nhân tài mới nổi có tu vi cao nhất”.
Ở đây ngoại trừ Lâm Nhất và đám Dương Phàm, tất cả đều là yêu nghiệt của thành Thiên Lăng.
Lời hắn ta nói không sai, mọi người đều vui vẻ tiếp nhận.
Hướng Thiên Hà dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Chưa tới nửa năm nữa là Quần Long thịnh yến bắt đầu rồi. Bình thường mọi người rất ít khi gặp nhau, buổi tụ hội hôm nay là để triệu tập tất cả mọi người, giao lưu với nhau một hồi, không có mục đích gì khác. Vừa khéo Nhược U cũng ở đây, nếu mọi người có thể lọt vào mắt nàng ấy, nói không chừng cũng có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên”.
Khuynh Nhược U nghe vậy, trong mắt có vẻ suy nghĩ sâu xa, nhưng lại không lên tiếng phản bác.
Từ đầu đến cuối nàng ta vẫn không biểu lộ nhiều cảm xúc, gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng. Rõ ràng nàng ta đang ở cùng với mọi người, nhưng lại kéo giãn một khoảng cách rất lớn trong vô hình.
“Hướng đại ca nói đúng, con đường võ thuật tất nhiên phải cần mẫn khổ luyện, nhưng cũng không thể nhắm mắt làm liều, nếu không sẽ như ếch ngồi đáy giếng khiến người ta chê cười”.
“Không sai, có giao lưu mới có tiến bộ, một người tu luyện cũng chẳng thú vị gì”.
Những người ở đây đều quen biết nhau, đều xuất thân từ thế gia cường hào ở thành Thiên Lăng, không hề có sự xa cách, chẳng mấy chốc đã trò chuyện khá sôi nổi.
Trong lúc trò chuyện, bọn họ giao lưu về cảm ngộ võ đạo của đôi bên, bầu không khí dần được hâm nóng.
Lâm Nhất cầm ly rượu, trong lòng có chút thất vọng. Buổi tụ hội này ngoài Hướng Thiên Hà và Khuynh Nhược U ra, quá ít người có thể khiến hắn có hứng thú.
Nghe mấy người này bàn luận viển vông ở đây đúng là tẻ nhạt.
Xem ra Hướng Thiên Hà không được xem là có danh vọng cao ở thành Thiên Lăng, ít nhất bảy tân tú mà hắn ta nhắc tới không thấy một ai đến.
Đổi lại là ở nơi khác, sức hiệu triệu của yêu nghiệt bảng trong có lẽ khá mạnh. Nhưng ở thành Thiên Lăng này hình như không được xem là nhân vật quá tài giỏi.
Không lâu sau, trong số họ có người thách đấu với nhau.
Hướng Thiên Hà mỉm cười, đã có chuẩn bị trước cho chuyện này, thản nhiên nói: “Nếu đã là so tài thì dừng đúng lúc là được, đừng đánh đến mức thật sự nổi nóng”.
“Yên tâm, hai người bọn ta đều hiểu quy tắc”.