Khi chiếc mặt nạ vô diện rơi xuống, một khuôn mặt mà ai cũng không ngờ tới xuất hiện trước mặt mọi người.
Không phải Lâm Nhất thì là ai!
Trên võ đài, hai huynh đệ Hàn Mạc và Hàn Phong ra sức dụi mắt.
Sau nhiều lần xác nhận, cuối cùng họ cũng xác định kiếm khách áo trắng này chính là Lâm Nhất.
“Rõ ràng hắn đã bị chúng ta đuổi vào rừng Táng Kiếm, sao có thể ra ngoài được...”
Mặc Thanh Vân cũng rất sợ hãi, không thể tin được.
Mười nhân tài cảnh giới Huyền Võ bao gồm cả Hoàng Phủ Tịnh Hiên đều biến sắc.
Ngày hôm đó họ liên minh với nhau, tận mắt nhìn thấy Lâm Nhất bị dồn vào đường cùng, buộc phải vào rừng Táng Kiếm.
Đó là vùng đất chết chóc, không ai có thể ra được.
Nhưng lúc này Lâm Nhất lại còn sống xuất hiện trước mặt mọi người, quả thật như tát vào mặt tất cả những người truy sát hắn ngày đó một bạt tai.
Hắn không chỉ còn sống ra ngoài mà còn đột phá Huyền Quan, thăng lên cảnh giới Huyền Võ.
Nhớ lại ánh mắt lạnh băng của Lâm Nhất ngày hôm đó, lại nhìn Lãnh Mạch đang bị mũi trường thương ghim trên mặt đất, đau đớn kêu rên, mấy người đều cảm thấy không rét mà run.
“Sao tên này có thể ra ngoài được chứ?”
Phong Hạo Vũ, kẻ đã suýt giết chết Lý Vô Ưu bằng một chưởng khi đó, lúc này vẻ mặt hắn ta trở nên vô cùng khó coi.
Có người xấu mặt, đương nhiên cũng có người vui mừng.
“Không ngờ tiểu tử này còn có thể sống sót đi ra... Nhưng mà hắn ra tay thật tàn nhẫn”.
Đôi mắt đẹp của Hân Nghiên sáng lóng lánh, vẻ lo lắng giữa hai đầu mày đã hoàn toàn biến mất, nháy mắt trở nên quyến rũ mê người.
Kể từ khi gặp Lâm Nhất, thiếu niên ấy mang lại cho cô ta cảm giác cực kỳ bình tĩnh, trong veo như làn nước mùa thu.
Ngay cả khi phải chịu đủ mọi ấm ức ở phân đà Đế Đô, hắn vẫn nhẫn nhịn.
Nhưng nếu thật sự cho rằng hắn dễ tính, thích bắt nạt thì bắt nạt, vậy thì quá sai lầm.
Không giận thì thôi, một khi giận lên sẽ vô cùng đáng sợ.
Giống như Lâm Nhất hiện tại, ăn miếng trả miếng, ăn đòn trả đòn! Đâm Huyết Long Mã một nhát, hắn trả lại cho Lãnh Mạch một nhát đâm còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn, để hắn ta cảm nhận nỗi đau đớn gấp mười, gấp trăm lần.
Tiếp theo là Vương Ninh!
Hôm nay, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản Lâm Nhất giết hắn ta.
Khi chiếc mặt nạ rơi xuống, Vương Ninh hoàn toàn đứng người, không phải nói rừng Táng Kiếm là vùng đất chết chóc sao?
Tên này ra ngoài bằng cách nào...
Không thể chết, ta tuyệt đối không thể chết, ta còn tương lai tốt đẹp, ta là con cháu dòng chính của Vương gia cơ mà!
“Dừng tay!”
Lâm Nhất không thèm đếm xỉa, kiếm trong tay hắn hướng thẳng về phía tim Vương Ninh.
Nhưng hắn vừa giơ tay ra đã có tiếng xé gió vang lên từ đằng sau, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn.
Hai bóng người đang nhào về phía hắn.
Chính là hai huynh đệ Hàn Mạc và Hàn Phong, nhân tài cảnh giới Huyền Võ ra tay với hắn và Lý Vô Ưu đầu tiên trong rừng rậm u ám ngày hôm đó.
Hai người vừa hành động, những nhân tài cảnh giới Huyền Võ khác cũng xông lên theo.
Trước đó không biết thân phận của hắn nên họ không manh động.
Nhưng bây giờ đã biết thân phận của Lâm Nhất thì không thể cho hắn đường sống.
Lúc ở rừng rậm u ám, những người này đã bức ép Lâm Nhất thê thảm như vậy, họ biết mình không thể nhân từ được nữa.
Thay vì ngồi chờ chết thì ra tay trước vẫn tốt hơn.
Có thể đột phá Huyền Quan khi còn trẻ như vậy đương nhiên đều là người quyết đoán, họ đưa ra lựa chọn không chút do dự.
Lợi dụng lúc mọi người phân tâm, Vương Ninh lăn trên đất mấy vòng rồi vội vàng đứng dậy, cao giọng quát: “Mau giết tên Kiếm Nô này, hôm nay hắn không chết, sau này chúng ta sẽ không được yên! Nếu ai ra tay với hắn...”
Ngưng tụ thành quang, búng tay sát thương người!
Lâm Nhất liếc nhìn, một tia kiếm quang lập tức xẹt qua không trung.
Kiếm quang màu tím như tia chớp loé ngang trời, nháy mắt đã đến. Vương Ninh vội vàng ngậm miệng lại, nhanh nhẹn di chuyển tránh nguy hiểm.
Phụt!
Kiếm quang đâm trúng ngực, suýt chút nữa cắm vào tim Vương Ninh, máu phụt ra khiến hắn ta ngã quỵ xuống đất, đau chết đi sống lại.
“Chưa chết?”
Tia sáng lạnh thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn nhấc chân đuổi theo, định chém thêm một nhát.
Nhưng trước sự hợp tác của hai huynh đệ Hàn Mạc và Hàn Phong, luồng kiếm thế dồi dào đã hoàn toàn bao phủ lấy hắn.
Nếu tiếp tục đuổi theo sẽ để lộ sơ hở phía sau lưng, khiến hắn không chết cũng tàn phế.
Ép người quá đáng!
Ngày đó trong rừng rậm u ám, hai huynh đệ này sẵn sàng làm tay sai cho Vương Ninh, ỷ vào tu vi cảnh giới Huyền Võ xung phong tấn công hắn.
Hôm nay lại như vậy, không biết chừng mực, thật ngu xuẩn.
Keng!
Trong lúc phân tâm, Lâm Nhất bị hai người hợp sức đánh một đòn, buộc phải lùi lại ba bước.
“Cứ tưởng ngươi đã tiến bộ hơn nhiều, hoá ra cũng chỉ có vậy thôi”.
Hàn Mạc và Hàn Phong đứng song song nhau nhìn Lâm Nhất bị đánh lùi, cười khẩy: “Nhặt lại được mạng chó từ trong rừng Táng Kiếm, biết điều rụt đuôi làm người không được sao?”
Sột soạt!
Phong Hạo Vũ, Mặc Thanh Vân và các nhân tài cảnh giới Huyền Võ khác đang nhanh chóng đuổi tới.
Chỉ cần hai người giữ chân Lâm Nhất được một lúc, mấy người họ sẽ đến, sau đó bao vây giết Lâm Nhất thêm lần nữa.
“Hợp sức vây giết?”
Tất cả các trưởng lão Lăng Tiêu Kiếm Các và nhóm đệ tử thâm niên đều kinh ngạc.
Trước đây họ từng nghe đồn Vương Ninh triệu tập mười nhân tài cảnh giới Huyền Võ để vây giết một đệ tử Tiên Thiên ngũ khiếu.
Lúc đó họ không tin lắm, luôn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nhưng bây giờ những người này lại phối hợp ăn ý và thành thạo, cùng xông về phía Lâm Nhất.
Nếu là lần đầu ra tay chắc chắn không thể ăn ý như thế được. Sự thật ở ngay trước mắt, họ không tin cũng phải tin.
“Ghê tởm!”
Hân Nghiên sầm mặt, không ngờ lại được tận mắt chứng kiến cảnh tượng vô liêm sỉ như vậy.
Bên cạnh Bạch Đình, Vương Diễm đang căng thẳng dần bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Chung quy cũng chỉ là một thằng hề, để ta xem ngươi chết như thế nào!”
Rầm rầm rầm!
Ngay khi mọi người không đề phòng, trên võ đài bất ngờ vang lên ba tiếng sấm.
Kiếm ảnh chằng chịt như vũ bão chợt xuất hiện từ lòng bàn tay Lâm Nhất.