Tên đó ngông cuồng cỡ nào, hắn ta đã từng được lĩnh giáo trong Biển Trăng Khô này rồi, thậm chí hắn ta còn chẳng thèm coi trọng đệ tử của Thiên Kiếm Tông.
Đáng tiếc lần này lại thua đến mức thê thảm như vậy, quá là nhếch nhác.
“Danh hiệu công tử Táng Hoa này có lẽ đã được định sẵn là sẽ vang danh rồi”.
Trưởng lão Đường Du vuốt chòm râu khẽ cười nói, mọi người đứng bên cạnh cũng cười gật đầu tán thành.
Hạng ba của bảng ngoài Cơ Vô Dạ có tiếng xấu vang khắp cả cổ vực Nam Hoa này, Lâm Nhất có thể đánh thắng hắn đoạt được Thiên Tinh Châu thì đã định là sẽ không thể không nổi danh được.
Việc tên của hắn sẽ vang dội trong khắp cổ vực Nam Hoa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Tên này…”.
Khi tất cả mọi người của thư viện Thiên Phủ đang hoan hô ăn mừng thì ở vị trí bên phía lầu Huyết Vũ, sắc mặt của tất cả trưởng lão và đệ tử đều khá là khó coi.
“Cơ Vô Dạ vậy mà lại thua rồi”.
“Chẳng trách sư huynh Lãnh Hạo Vũ lại chết một cách dễ dàng như thế dưới kiếm của hắn, bây giờ xem ra đúng là chẳng có gì kỳ lạ”.
“Bây giờ ai còn nhớ được cái chết của sư huynh chứ, bọn họ đều đang nói về Lâm Nhất yêu nghiệt đến mức nào, sư huynh đã thực sự trở thành viên đá lót đường cho hắn rồi. chết dưới kiếm của hắn mà đã lập tức trở thành dĩ vãng…”.
Tất cả đám đệ tử của lầu Huyết Vũ đều thở vắn than dài, thổn thức không thôi.
Kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách có mặt để ổn định thế trận mà sắc mặt đã sa sầm đến cực điểm, sát ý trong đáy mắt như thể muốn phun cả ra ngoài. Thân là sư tôn của Lãnh Hạo Vũ, cục tức này ông ta quả thực không thể nuốt trôi, ba vị trưởng lão cảnh giới Âm Dương đứng bên cạnh ông ta sắc mặt cũng đen xì.
Một hồi sau, kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách kia mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Một tiểu tử từ Đế Quốc Đại Tần lại dám giết hại đệ tử của lầu Huyết Vũ ta, tên tiểu tử này bất luận thế nào cũng đều phải chết. Đường Du kia cho dù có ngăn cản thì tiểu tử này cũng không thể không chết, Khô Huyền Nhân ngươi nghe rõ chưa”.
Trong ba vị trưởng lão áo đỏ, người đứng đầu thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu, bình tĩnh mà hờ hững đáp: “Yên tâm, tiểu tử này còn không đến mức phải để tiền bối ra tay, chúng ta tự sẽ có cách để hắn buộc phải chết”.
Biển Trăng Khô vốn dĩ nằm trong lãnh thổ của U Châu, lầu Huyết Vũ của ông ta thân là thế lực cấp chuẩn bá chủ của thành U Châu, nếu như đến một tiểu bối xuất thân từ Đại Tần mà không giải quyết được thì cũng khỏi cần phải tìm chỗ đứng ở đây nữa.
Trong tầng thứ 9 của cổ mộ, Lâm Nhất không hề biết sự thất bại của Cơ Vô Dạ đã gây ra sóng gió lớn đến mức nào ở thế giới bên ngoài.
Hắn còn đang cực kỳ kinh ngạc nhìn vào ‘ngôi sao’ lấp lánh đang treo lơ lửng giữa không trung phía trước mặt hắn khoảng hơn mười mét, nói một cách chính xác hơn, thì có lẽ nên gọi nó là Thiên Tinh Châu.
Vật này chính là dị bảo mà những nhân tài hàng đầu của bảng Long Vân đều mơ ước lấy được. Nếu lấy được nó thì chỉ trong một thời gian ngắn sẽ có thể nâng cao phẩm cấp võ hồn lên rất nhiều, coi như là một con đường tắt không tệ.
Yêu nghiệt nội bảng của bảng Long Vân, lúc thăng cấp cảnh giới Âm Dương ít nhất đều sẽ nâng cấp võ hồn của mình đến Bát phẩm Huyền cấp.
Cách biệt của Lâm Nhất còn xa lắm, hai đại võ hồn Chúc Long và Cùng Kỳ của hắn đều mới miễn cưỡng được coi là Nhất phẩm Huyền cấp.