Không có bảo chủ, mọi người như rồng không đầu, hơn nữa khi nãy tám cao thủ cảnh giới Dương Huyền còn bị Lâm Nhất đả thương. Nếu bang Huyết Lang thật sự kéo đến, e rằng bọn họ không thể nào ngăn cản, nghĩ đến thảm án diệt môn thi thoảng xảy ra ở quận Kỳ Liêm, mọi người đều thấy không rét mà run.
“Không phải sợ!”
Nét mặt người trung niên áo tím thay đổi, một lát sau, ông ta cố ép mình bình tĩnh lại, cất lời: “Đến thì sao chứ, Tam Ưng Bảo ta sừng sững nhiều năm như thế, sao có thể không có chút năng lực nào được. Người của bang Huyết Lang đến từ xa, chắc chắn không thể phá đi linh trận trong bảo trong khoảng thời gian ngắn. Truyền lệnh xuống, canh gác cẩn thận, phong toả cửa ra, không cho bất cứ một ai ra vào”.
Lâm Nhất thầm thấy ngạc nhiên, chuyện này ngày càng thú vị rồi đây.
Ba bảo chủ trùng hợp không có ở đây, tinh nhuệ của bang Huyết Lang cũng chính thức xuất phát, tấn công Tam Ưng Bảo, thời gian thật khéo quá.
Lâm Nhất có thể nhìn ra người trung niên áo tím đang cố giữ bình tĩnh.
Không có cường giả cảnh giới Âm Dương trấn giữ, bị đánh bại chỉ là chuyện sớm muộn, lúc đó Tam Ưng Bảo chắc chắn sẽ bị tàn sát.
Lâm Nhất không muốn nhúng tay vào chuyện này, ung dung đi dạo trong bảo, tất cả mọi người trong Tam Ưng Bảo rộng lớn đều tỏ vẻ hoang mang.
Đứng trên tường thành, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy người của bang Huyết Lang đang tập trung xung quanh, bao vây toàn bộ Tam Ưng Bảo. Lâm Nhất định tìm một cơ hội rời đi không khỏi nhíu mày.
Nếu hắn rời đi, chắc chắn sẽ bị người của bang Huyết Lang chặn lại, đến lúc đó sẽ gặp phiền phức.
Bang Huyết Lang kia tinh nhuệ đông đảo, có không ít cường giả cảnh giới Dương Huyền, nghe nói bang chủ còn là cao thủ Âm Dương đại thành. Nếu đánh nhau, e rằng Lâm Nhất cũng không chiếm được lợi thế.
Cách tốt nhất là chờ lúc hai bên chém giết, thừa dịp hỗn loạn rời đi.
Có điều hắn thấy hơi nghi ngờ, không biết bang Huyết Lang này rốt cuộc có mưu đồ gì?
Vụt!
Lúc này, ba bóng người mang theo khí thế mạnh mẽ xuất hiện trong màn đêm.
“Bảo chủ trở lại rồi!”
Trong Tam Ưng Bảo lập tức vang lên tiếng hoan hô mừng rỡ.
Ồ?
Lâm Nhất nhìn về phía đó, nhìn thấy một ông lão áo đen nét mặt lạnh lùng xuất hiện trên thành bảo, trên người tràn đầy khí thế chân nguyên khá hùng hậu, mơ hồ còn đáng sợ hơn đại trưởng lão ngoại môn của lầu Huyết Vũ rất nhiều.
Nếu đoán không lầm thì đây chính là phụ thân của Lãnh Hương Vân, bảo chủ của Tam Ưng Bảo.
Lạ thật.