Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đám vừa sợ vừa giận, lộ vẻ luống cuống.

“Liều mạng cùng hắn, hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ Thánh Linh, chưa hẳn không có phần thắng”.

Ba thanh niên áo trắng thay đổi sắc mặt, lập tức đưa ra quyết đoán, bọn họ cầm trong tay bí bảo do Giới Tử ban cho, xoay người dẫn nhóm chiến tướng đánh về phía Lâm Nhất.

Nhưng có lẽ là… đám người này đã nghĩ quá đơn giản.

Bọn họ đánh giá thấp thực lực của Lâm Nhất, cũng đánh giá thấp lửa giận trong lòng hắn giờ phút này.

Hắn đã từng nói… Tất cả những người này đều phải chết!

Trong hư không, vô tận quang ảnh giáng xuống.

Lâm Nhất xuất hiện từ mặt trời, hắn như một vị thần trẻ tuổi, mỗi một sợi tóc, mỗi một tấc y phục đều phóng thích kim quang. Đó là hào quang thuộc về mặt trời, cực kỳ chói mắt, đẹp khôn tả nhưng lại không cách nào nhìn thẳng được.


Bốp!

Hắn giơ tay vỗ một cái, nửa người của một gã chiến tướng bị nện thành bột phấn. Kế đó, hắn lại vung tay lên, quyền mang phóng ra vầng sáng sắc bén, đồng thời chấn vỡ sát chiêu do vài người liên thủ tạo thành, rồi hắn lại mở tay ra, tay như đao phát ra tia sáng sắc bén, chặt đứt đầu một người.

Thoáng chốc, Lâm Nhất lại từ ánh trăng sáng tỏ bước ra, trên người hắn khoác một tấm áo choàng màu bạc.

Hệt như trích tiên, ánh trăng nhảy múa quanh hắn, dùng ngón tay làm kiếm. Một kiếm chém ra, máu tươi vẩy ra, trăng tàn sao rơi, phương hoa vỡ vụn.

Cuối cùng hắn đáp xuống trước mặt ba tên thủ lĩnh chiến tướng.

Máu tươi phun trào, vô số thi thể không còn nguyên vẹn bay lơ lửng quanh người hắn. Một mặt thánh thiện như tiên, mặt còn lại như tu la địa ngục, ấn ký màu tím giữa hai đầu mày tô điểm thêm, không từ ngữ nào có thể miêu tả được phong thái và khí chất của Lâm Nhất lúc này.

Hắn quá hấp dẫn!

Lâm Nhất nhìn về phía ba người bằng ánh mắt lạnh như băng, trong mắt phóng ra sát ý vô tận.

Hắn từ từ lại gần.

Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn vượt quá tạo hoá, chỉ cần hắn muốn thì đều có thể mở cánh cửa tên là võ học Thánh Linh kia bất cứ lúc nào. Chỉ đợi khi nhật nguyệt dung hợp, hắn sẽ có thể nắm giữ võ học Thánh Linh, thứ được coi là không thể chạm tới trên con đường thông thiên!

Vẻ mặt của ba người nhóm thanh niên áo trắng rất khó coi, cả ba người đều cầm bí bảo trong tay phát huy đến mức cực hạn, liều mạng ngăn cản sát ý của đối phương.

Nhưng vẫn vô ích!


Đối phương quá mạnh, khí thế trên Tạo Hoá cộng thêm kiếm ý Thông Thiên tăng cường khiến ba người không còn ý định chống cự nữa.

Chỉ một lát sau, ba người đã va phải vào tượng voi thánh, không còn đường lui.

Cả đám lập tức không còn hi vọng, mặt mày trắng bệch như tờ giấy trắng, đôi môi cũng đang run rẩy.

Sắp chết rồi ư?

“Dừng tay lại! Tội nhân Lâm Nhất nghe lệnh, nếu ngươi chịu dừng tay, chúng ta sẽ miễn tội chết cho ngươi!”

Nhưng lúc này có một giọng nói vọng lại thật nhẹ nhàng từ xa, trong giọng nói ấy ẩn chứa uy nghiêm rất lớn, khiến đất trời cũng phải rung chuyển.

“Giới tử, là giọng của giới tử!”

Ba người vốn đang tuyệt vọng lập tức bật thốt lên với giọng cực kỳ phấn khích, sắc mặt của ba người bỗng dưng trở nên hồng hào.

“Giới tử đến rồi, giới tử đến rồi!”


“Ha ha ha!”

Tìm được đường sống trong cõi chết, hi vọng bỗng chốc le lói, ba người đám thanh niên áo trắng không nhịn được cười như điên. Thế gian này không gì đáng mừng hơn chuyện này, ai cũng nhìn Lâm Nhất chằm chằm, ánh mắt trở nên tàn nhẫn.

“Con kiến hôi hạ giới kia, giới tử đến rồi, sao còn không chịu quỳ xuống xin tha hả!”

Thanh niên áo trắng khinh bỉ nhìn Lâm Nhất, ra vẻ mặt khinh thường, lạnh giọng nói.

Hai người bên cạnh cũng nhe răng cười sằng sặc, đồng thời thôi động bí bảo trong tay, trở nên vênh váo tự đắc.

Phụt!

Trả lời họ là một tia kiếm quang, một tia kiếm quang chém xiên từ trên bầu trời xuống, dị tượng kiếm quang dễ dàng chém vỡ bí bảo xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK