Nàng hỏi là “lại”.
Hiển nhiên nàng vẫn luôn nắm giữ tung tích của Lâm Nhất.
Dù sao thì đối với cổ vực Nam Hoa, đế quốc Đại Tần thật sự rất nhỏ bé, người trong đế quốc muốn ra ngoài tôi luyện quả thật là một chuyện khá nguy hiểm.
Lưu Thương khẽ gật đầu, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Trên biển Trăng Khô xuất hiện mộ phủ của Tinh Quân thượng cổ, việc này đã hấp dẫn rất nhiều nhân tài kiệt xuất thuộc bảng Long Vân. Mười tên yêu nghiệt đứng đầu bảng ngoài đều xuất hiện, thậm chí Huyết Thủ Đồ Tể Cơ Vô Dạ và Quỷ Đao Diêm Không cũng có mặt”.
Ánh mắt Tô Hàm Nguyệt không một tia gợn sóng, nàng vẫn im lặng lắng nghe.
“Lâm Nhất vốn đang ở U Châu, đương nhiên không có chuyện không đi. Ai mà ngờ được một tên kiếm khách đến từ đế quốc Đại Tần có thể đánh bại phần đông nhân tài kiệt xuất thuộc bảng Long Vân, thậm chí đánh bại cả Cơ Vô Dạ, giành được Thiên Tinh Châu do Tinh Quân để lại”.
Dù Tô Hàm Nguyệt có tầm nhìn rộng lớn nhưng nghe đến dây cũng không khỏi kinh ngạc.
Chỉ ba tháng ngắn ngủi mà hắn đã đuổi kịp bước chân những nhân tài kiệt xuất thuộc bảng Long Vân kia, việc này quả thật vượt khỏi dự liệu của mọi người, ít nhất thì Tô Hàm Nguyệt không ngờ được.
Lưu Thương trầm ngâm nói: “Tuy nhiên, còn chưa hết, thế lực cấp chuẩn bá chủ tại thành U Châu dường như rất hận Lâm Nhất. Khi hắn ra ngoài, ba tên trưởng lão cảnh giới Âm Dương đã đồng thời ra tay với hắn, quyết đưa hắn vào chỗ chết”.
“Lầu Huyết Vũ à?”
Tô Hàm Nguyệt lẩm bẩm, sâu trong mắt nàng lóe lên sát ý lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Mãi một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu nói: “Tuy nhiên, ngươi đã đến, hẳn là Lâm Nhất không chết…”
Lưu Thương khẽ thở dài: “Chẳng những không chết, mà hắn còn giết ba người kia, chỉ một chớp mắt mà đối phương đã hóa thành tro tàn. Hiện tại, toàn bộ thành U Châu đều đang bàn luận về việc này, vô cùng rúng động, có lẽ đến giờ nhiệt độ vẫn chưa hạ đâu. Tuy nhiên, theo ta thấy thì lầu Huyết Vũ vẫn chưa từ bỏ ý đồ, sợ là U Vân lão quỷ, kẻ thù cũ của Lâm Nhất, sẽ đích thân ra tay. Lâm Nhất sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi giết ngay khi rời khỏi biển Trăng Khô”.
“Ta biết rồi!”
Tô Hàm Nguyệt vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng những lời của nàng lại khiến người ta có cảm giác áp lực nặng nề. Trong sự hời hợt dường như ẩn chứa một trận gió tanh mưa máu sắp ập đến.
“Nhân tiện thông báo cho Lăng Tiêu Kiếm Các biết việc này luôn đi!”
Chợt nhớ ra điều gì đó, Tô Hàm Nguyệt liền nói.
Lưu Thương vừa bưng vò rượu lên tưới một ngụm, vừa liếc nhìn Tô Hàm Nguyệt. Uy nghiêm của bậc đế vương càng phát ra nồng đậm từ trên người nàng, loại uy nghiêm này mang đến áp lực cực lớn.
Khí tức ngẫu nhiên phát ra từ trên người nàng ta càng sâu không lường được, e là trong ba tháng ngắn ngủi, thực lực của Tô Hàm Nguyệt đã có bước tiến bộ khủng bố.
“Chắc không lâu sau cô sẽ đi đúng không?”, Lưu Thương chợt hỏi.
Tô Hàm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn ta, mãi một lúc lâu sau mới đáp: “Có lẽ!”
Lưu Thương không nói gì thêm mà xoay người rời đi, hắn ta khẽ lắc đầu, nở một nụ cười khổ khi chợt nhớ đến những lời Lâm Nhất đã nói trước khi đi: Sẽ có một ngày, dù ngươi có đứng trên chín tầng trời thì ta cũng sẽ lôi ngươi xuống.
Hắn ta thầm nghĩ: Lâm Nhất à, nếu ngươi không cố gắng, e là lần này nàng sẽ thật sự đứng ở trên chín tầng trời đấy… Sợ rằng cả đời này ngươi cũng không đuổi kịp.