Hai kiếm đều đâm trượt, Lâm Nhất nhẹ nhàng lướt qua, hoàn hảo tránh được.
“Nghĩ kỹ đi rồi hãy xuất kiếm, một kiếm này mà ngươi vẫn còn không đâm trúng nữa, thì có lẽ đời này sẽ không còn cơ hội để xuất kiếm nữa đâu”.
Bên dưới mặt nạ quỷ, giọng lạnh lùng của Lâm Nhất truyền đến khiến thần sắc thanh niên áo xám đang chuẩn bị xuất ra chiêu kiếm thứ ba bỗng ngẩn ra, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác rét lạnh kỳ lạ.
Nghĩ kỹ rồi hãy xuất kiếm!
Một kiếm đâm trượt, hai kiếm đâm trượt, người thanh niên áo xám đang muốn xuất tiếp chiêu kiếm thứ ba liền ngây ra.
Nhìn lên gương mặt của Lâm Nhất, gương mặt đeo mặt nạ quỷ khiến người ta không thể dò đoán được gì, vặn vẹo mà đáng sợ, thần sắc thanh niên áo xám càng trở nên nghiêm trọng. Chân nguyên chuyển động khắp người, bàn tay nắm chuôi kiếm run lên khe khẽ, hai mắt dán chặt vào Lâm Nhất.
Bên trong đầu vẫn không ngừng vang lên lời nói lạnh lùng của Lâm Nhất, một kiếm này nếu như còn không đâm trúng, có lẽ đời này sẽ không còn cơ hội để xuất kiếm nữa.
“Thằng nhóc này lai lịch thế nào?”
Chỗ lối vào khu Kiếm Chủng, bên dưới hai bức tượng đá cao ngất, bốn người đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt khẽ thay đổi.
Người đứng đầu là đệ tử nội môn Mục Lăng, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc giả thần giả quỷ, giọng điệu phét lác đến quên cả trời đất, chẳng phải là có mỗi thân pháp giỏi một chút thôi sao”.
Sắc mặt mấy người đều lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, chỉ là một đệ tử ngoại môn không nổi danh mà lại dám uy hiếp cả bọn họ.
Cố Bắc Huyền đứng thứ 18 trong bảng Nhân còn không có cái lá gan đấy.
Phía sau, đám người Lâm Thu Sam đều lộ vẻ căng thẳng, không biết Lâm Nhất có phải hơi sơ ý rồi không.
“Làm thế nào bây giờ, Chung đại ca sẽ không có vấn đề gì chứ”.
Trong mắt Lâm Yên thoáng qua vẻ lo lắng không yên.
“Chung Vân Tiêu này có phải hơi ngông cuồng rồi không…”.
“Đúng đó, đối thủ ít nhất cũng là đệ tử nội môn, khoác lác như vậy. Haiz… xem ra ba viên Kiếm Vân Đan này không giao nộp cũng không được rồi”.
“Thật đáng ghét, đám đệ tử nội môn này có thể tu luyện công pháp và võ kỹ Linh cấp. Giao đấu với chúng ta quả thực là chiếm lợi mà”.
“Sớm đã đoán được rồi, danh sách đệ tử nội môn đâu có dễ dàng mà nhường cho người khác được, quả nhiên như vậy…”.
Những đệ tử ngoại môn còn lai đều nhao nhao bàn luận, không phải không tin thực lực của Chung Vân Tiêu. Chỉ là đám đệ tử nội môn này có cảnh giới tu vi và Chân nguyên thực sự cao.
Hoàn toàn đã đạt đến cảnh giới lấy sức mạnh để phá kỹ xảo, công pháp võ kỹ so với đệ tử ngoại môn đều mạnh hơn một tầng.
Cố Bắc Huyền nói thua là thua, Chung Vân Tiêu vậy mà vẫn còn tâm trạng để đi uy hiếp đối phương.
Nhưng sự việc quái dị lại xảy ra, thời gian nửa chén trà đã trôi qua, thanh niên áo xám đối diện với Lâm Nhất nhưng vẫn không hề ra tay.
Kiếm thứ ba này, từ nãy đến giờ vẫn chưa hề đâm qua.