Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Long Môn tranh tài cuối năm, nếu chỉ có hai người thì cũng không được chắc chắn lắm.  

Trước mắt, Diệp Phong này đã là cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ, quay về Tông môn, không nghi ngờ gì đã khiến lòng người hưng phấn hơn hẳn.  

Chẳng qua đối với Lâm Nhất, mấy vị trưởng lão cũng cảm thấy không cần phải trách móc, hắn cũng có làm gì sai đâu. Huống hồ, hy vọng vào hắn trong Long Môn đại hội cuối năm cũng không lớn, nhưng ba năm sau, Lâm Nhất chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ nổi bật.  

Diệp Phong trên đài nghe ra ý tứ trong lời nói của các trưởng lão là muốn chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không thì lập tức cười nói: “Cũng đúng, người trẻ tuổi mà, ngông cuồng một chút cũng không có gì. Chẳng qua Lâm sư đệ, ta phải khuyên ngươi một câu, lời của Lạc Dư Hàng này mặc dù khó nghe, nhưng không hề sai, với thực lực hiện tại của ngươi thực sự không cần thiết phải nộp mạng cho Long Môn tranh tài lần này”.  

“Sư huynh có cao kiến gì?”  

Lâm Nhất như cười như không nhìn đối phương, đại khái hiểu được trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì.  

Chẳng qua là muốn áo gấm về làng, muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt tất cả mọi người, mình chẳng may đen đủi đụng trúng họng súng của đối phương mà thôi.  

“Ngươi không tin?”  

Diệp Phong thấy vậy thì hai mắt khẽ híp lại, giả bộ hoà nhã cười nói: “Nếu như không tin, ngươi có thể đánh một chiêu với ta, liền sẽ biết cái gì là nền tảng. So với thực lực chân chính thì sức mạnh hiện giờ của ngươi chẳng đáng để nhắc tới!”  

“Mời sư huynh chỉ giáo!”  

Lâm Nhất cũng không nhiều lời với hắn ta, trầm giọng ứng chiến.  

Nếu như thực sự giao đấu với đối phương, thắng bại có lẽ không dám chắc, có vẻ như khả năng thua sẽ lớn hơn một chút. Dù gì cũng là hạng nhất bảng Thiên, nhập Tông sáu năm lại đi chu du các quốc gia nhiều năm, đạt đến cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ.  

Cảnh giới cao hơn rất nhiều so với hắn…  

Nhưng chỉ so một chiêu, vậy thì Lâm Nhất không có gì phải sợ.  

Đối phương chỉ cần có chút xíu lơ là, bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà của hắn sẽ mang đến bất ngờ cực lớn cho đối phương.  

Lấy ta lập uy? Muốn chết!!  

Vốn tưởng rằng có trưởng lão lên tiếng thì bầu không khí căng thẳng giữa Lâm Nhất và Diệp Phong sẽ giảm bớt, nhưng không ngờ, Diệp Phong lấy lùi làm tiến, không thuận theo cũng không buông tha, khiến hai người nhanh chóng lên đến tình trạng giương cung bạt kiếm.   

Tuy nói là một chiêu, nhưng một chiêu của Bán Bộ Tử Phủ có bao nhiêu đáng sợ? E là Huyền Võ tầng chín bình thường đỡ một chiêu này ắt phải chết.  

Trên đài cao, vài vị trưởng lão liếc nhìn nhau, không khỏi nhíu mày.  

“Như vậy không tốt lắm đâu!”  

“Nếu chỉ là một chiêu, cũng không hẳn là không ổn. Nếu Diệp Phong có thể buộc Lâm Nhất không tham gia Long Môn tranh tài thì xem như cũng là một việc tốt”.  

“Đúng vậy. Ta nghe nói Mai hộ pháp cũng có suy nghĩ như vậy, ngài ấy muốn Lâm Nhất tĩnh tu ba năm”.  

“Ừ, cứ xem đi đã, nếu Diệp Phong chỉ muốn lập uy, hẳn là sẽ cư xử đúng mực, không đến mức quá đáng”.  

Các trưởng lão đã gần trăm tuổi, đều là người từng trải, sao lại không nhìn ra suy nghĩ của Diệp Phong.  

Tuy nhiên, đối với bọn họ, việc này không có gì là đáng trách. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK