Đây… đây thực sự chỉ là cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ thôi sao?
Thiếu niên kia đứng trong gió, tà áo tung bay, duệ khí phát ra từ trên người hắn khiến người nhìn có cảm giác ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, kiếm ý toàn thân hắn tản ra, tia sáng rực rỡ sâu trong mắt cũng theo đó biến mất.
Lúc này, chấp sự áo xám mới thở phào một hơi vì áp lực bỗng giảm đi.
“Chuyện gì?”, Lâm Nhất tiến lên hỏi.
Chấp sự áo xám sững sờ vài giây rồi mới sực tỉnh và nói: “Là Mai hộ pháp lệnh cho ta đến đây, ngài ấy đang đợi ngươi ở đại điện tông môn, ta cũng không rõ lắm là có việc gì”.
“Đa tạ!”
Lâm Nhất ngẫm nghĩ: Mai hộ pháp tìm ta ư?
Trước đó, Kiếm Huyền Hà từng nói muốn thưởng cho hắn một món quà lớn, có lẽ Mai hộ pháp tìm hắn là vì việc này.
Lâm Nhất lập tức đi, không dám có thái độ thờ ơ.
“Lâm sư huynh!”
“Bái kiến Lâm sư huynh!”
“Chào Lâm sư huynh!”
Dọc đường đi, các đệ tử Kiếm Các đụng phải hắn, bất kể là nam hay nữ, đều lớn tiếng hô Lâm sư huynh, trong giọng nói ẩn chứa sự tôn kính lớn lao.
Trong Long Môn tranh tài, hắn đã ngạo thị quần hùng, vang danh khắp Đại Tần, không ai mà không biết.
Hắn giành lấy vinh quang to lớn cho Kiếm Các, nên đương nhiên sẽ nhận được sự tôn kính, thậm chí các trưởng lão cũng có thái độ khác biệt khi gặp Lâm Nhất.
“Hiện tại, Lâm sư huynh đã là truyền kỳ của đế quốc Đại Tần rồi, chưa đến Tử Phủ mà đã nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh, ngạo thị quần hùng. Người đứng đầu Long Môn tranh tài lần trước cũng không cách nào sánh nổi, thật sự khó mà tưởng tượng được tương lai huynh ấy sẽ phát triển như thế nào”.
“Đúng vậy, hào quang của sư huynh quá chói mắt, gần như che lấp ánh sáng của các công tử khác. Long Môn tranh tài đã kết thúc được một thời gian rồi mà độ nóng vẫn không giảm, thật khó tin mà”.
“Cũng đành thôi, sư huynh từ con đường địa ngục đánh thẳng ra mà, thử hỏi trong những người đứng đầu bảng trước đó, ai có thể sánh bằng?”
…
Tiếng bàn tán vang lên không ngừng, rất nhiều đệ tử dùng ánh mắt tràn ngập sùng bái để nhìn Lâm Nhất, khiến chấp sự áo xám đi bên cạnh hắn cũng thận trọng hơn, không dám có thái độ lơ là.
“Lâm Nhất, ta thấy mấy ngày nay ngươi tập trung vào tu luyện, e là có chuyện ngươi không biết”, đột nhiên, chấp sự áo xám mỉm cười và nói.
“Chuyện gì?”, Lâm Nhất tò mò hỏi.
“Năm ngày sau chính là đại điển đăng cơ của công chúa Phượng Hoa, nàng ta sắp trở thành nữ đế đầu tiên trong lịch sử của đế quốc Đại Tần, âu cũng là một việc trọng đại”.
Bước chân Lâm Nhất thoáng khựng lại, hắn liếc nhìn sợi tóc xanh quấn trên ngón út, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Công chúa Phượng Hoa, rốt cuộc nàng là ai?
“Lâm Nhất, sao vậy?”
Thấy hắn đột nhiên dừng bước, chấp sự áo xám ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì”.
Lâm Nhất mỉm cười, ra hiệu cho đối phương tiếp tục dẫn đường.