Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người tới đánh giá Lâm Nhất một lượt từ trên xuống dưới, dường như có thể nhìn thấu con người hắn. Hắn ta lẩm bẩm nhận xét, lời nói có chút tự biên tự diễn.  

Lâm Nhất liếc nhìn quần áo và trang sức trên người hắn ta, ngẫm nghĩ rồi nói: “Người của Ma Diễm Tông à? Cũng đáng được ta xuất kiếm rồi đấy!”  

Sư huynh Trần Huyền Quân từng nói, Bạch Nhạc, người cùng xuất hiện với gã thanh niên khôi ngô kia, chính là cao thủ của Ma Diễm Tông.  

Tại Long Môn tranh tài, nếu không phải bại dưới tay công tử Lưu Thương thì hắn ta hoàn toàn có thực lực tiến vào 10 vị trí đầu.  

Hôm nay, sau ba năm không gặp, e là thực lực của người này đã tiến thêm một bước, nếu đụng phải hắn ta trong mật cảnh thì phải hết sức cẩn thận.  

Cho nên hắn mới có chút ấn tượng với Ma Diễm Tông.  

Trương Lương nhướng mày, thái độ có phần tự đắc, lạnh giọng quát: “Đã nghe thấy uy danh của Ma Diễm Tông, còn không mau buông bảo khí xuống, cút khỏi đây! Nếu gặp phải sư huynh Bạch Nhạc của Ma Diễm Tông ta, e là không chỉ đoạt bảo khí một cách đơn giản vậy đâu!”  

“Uy danh của Ma Diễm Tông ư? Các hạ suy nghĩ nhiều rồi, thật ra thì kiếm của Lâm mỗ không chém hạng người vô danh mà thôi”.  

Lâm Nhất phất tay, giữa cơn mưa cánh hoa bay múa, năm ngón tay hắn nắm lấy chuôi kiếm Táng Hoa vừa lao ra khỏi hộp đựng kiếm sau lưng.  

Lâm Nhất ngước mắt, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên bộc phát, khí chất toàn thân hắn có sự biến đổi lớn, sự sắc bén bắ n ra bốn phía, hóa thành nhuệ khí đáng sợ trước nay chưa từng có, bất chấp đối thủ có là ai.  

“Nực cười…”  

Trương Lương còn chưa nói dứt câu thì đột nhiên trong mắt hắn ta lóe lên cảm xúc kinh hoàng tột độ, hắn ta có cảm giác cả người trở nên nhẹ bẫng một cách khó hiểu.  

Rõ ràng là hắn ta không hề nhúc nhích, nhưng khoảng cách giữa hắn ta và Lâm Nhất ngày càng rộng ra, cơ thể cũng ngày càng nhẹ đi, nhẹ đến mức hư ảo, ngay cả một chiếc lá rụng cũng không chống đỡ nổi.  

Boang…!  

Đến khi trông thấy Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, ý thức của Trương Lương đã dần dần trở nên mơ hồ, đến chết vẫn không hiểu vì sao.  

Chao đảo!  

Một lát sau, thi thể không đầu trước mắt Lâm Nhất mới từ từ ngã xuống. Cái đầu người bị đánh bay lên không trung kia không biết đã bị cuồng phong sinh ra từ kiếm thế mênh mông cuốn đi nơi nào.  

Có lẽ là… rất xa…  

Tuy nhiên, chuyện này cũng không liên quan gì đến Lâm Nhất, hắn chỉ chém ra một kiếm mà thôi.  

“Xem ra bảo khí bậc này có sức hấp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK