“Thế này vẫn chưa đủ!”
Sắc mặt Lâm Nhất không thay đổi, tay phải của hắn có tia chớp loé lên, biến thành một vuốt rồng màu xanh, vuốt rồng có điện quang cuồn cuộn bao phủ, xuyên thủng hư không.
Thanh Long Phá Thiên Thủ!
Ầm!
Hai cái vuốt rồng va vào nhau trên không trung, tiếng nổ kịch liệt lập tức vang vọng.
Đỡ được rồi?
Mọi người tỏ vẻ kinh ngạc, sau khi dư âm tan đi, thiếu niên chậm rãi đáp xuống từ trên không trung, quần áo phấp phới, mái tóc dài tung bay, khí thế trên người tựa như sấm.
Nhìn thấy đòn tấn công mất nhiều sức lực như thế vẫn không thể khiến Lâm Nhất trọng thương, trên mặt Kim Diễm thoáng lộ vẻ nôn nóng. Hàn mang không ngừng dao động trong mắt hắn ta, giữa không trung tràn ngập ánh lửa vô tận, tựa như vô số tia lửa hội tụ bên ngoài cơ thể hắn ta, sau đó ngưng tụ thành một chiến giáp hoả diễm tràn đầy khí thế.
“Giáp Thiên Viêm?”
Hướng Thiên Hà trên đài cao tỏ vẻ ngạc nhiên, trầm ngâm nói: “Xem ra Kim Diễm này có không ít lá bài tẩy, nửa năm qua tiến bộ rất nhiều”.
Khuynh Nhược U ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Xích Diệu Quyết của Kim gia khi tu luyện tới tầng sáu sẽ chân chính ngưng tụ ra giáp Thiên Viêm, trung tâm chiến giám có một luồng thiên viêm, sáng chói như ánh sáng mặt trời. Giáp Thiên Viêm này của hắn ta còn chưa ngưng tụ thiên viêm, chiến giáp cũng rất mơ hồ, vẫn có chút chênh lệch với dòng chính của Kim gia”.
Hướng Thiên Hà gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nhưng vẫn dư sức đối phó với Lâm Nhất, sử dụng áo giáp này, chẳng những phòng ngự tăng lên gấp bội mà uy lực của Thiên Viêm Quyền còn có thể tăng lên năm phần”.
Khuynh Nhược U từ chối cho ý kiến, coi như thầm chấp nhận.
Đúng như dự đoán, Kim Diễm đáp xuống từ trên không, mang theo uy lực của giáp Thiên Viêm khiến Lâm Nhất lùi lại ba trượng.
“Được!”
“Hay lắm!”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay và khen ngợi, giao chiến lâu như thế, cuối cùng Kim Diễm này cũng thể hiện phong thái của thiên tài thành Thiên Lăng rồi.
Có cảm giác áp đảo như thế, mọi người mới thấy đây là thực lực thật sự của hắn ta, Lâm Nhất phải bị đánh một trận mới được.
“Miễn cưỡng coi được, nhưng… hình như vẫn còn thiếu gì đó”.
Ai ngờ sau khi đứng vững, Lâm Nhất lau đi vết thương trên khoé miệng, cười như không cười nhìn hắn.
“Để xem ngươi mạnh miệng tới khi nào, Xích Diệu Thiên Hạ!”