So với Chu Tần, Liễu Vân Yên bị người khác chú ý nhiều hơn rất nhiều, chỉ là việc mà bọn họ quan tâm đến lại chẳng phải chuyện hay ho gì.
Âm thanh bàn tán từ bốn phía xung quanh đều đang nói về chuyện hai mươi năm trước phụ thân nàng ta tự ý quyết định khiến cho thư viện Thiên Phủ phải mang một mối nhục vô cùng lớn.
Những danh từ được gán lên người phụ thân nàng ta sau trận đại chiến đó như cuồng vọng, tự đại, vô tri, thậm chí còn càng khó nghe hơn, đó là kẻ vô dụng.
Hai mươi năm sau, sự xuất hiện của nàng ta không ngoài dự đoán sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Diễn võ trường và hàng ghế ngồi dành cho người theo dõi cuộc chiến mặc dù cách rất xa nhau, nhưng đối với người có cảnh giới như của Liễu Vân Yên mà nói, thì lại nghe rất rõ ràng.
Có thể dễ dàng phát hiện ra, trên gương mặt tinh tế xinh đẹp của nàng ta đã xuất hiện chút thay đổi, thần sắc trong đáy mắt rõ ràng mang theo chút hoảng hốt và căng thẳng, trên trán thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.
Chu Tần đối diện nhạy cảm bắt được điểm này, khoé miệng không khỏi bất giác lộ ra ý cười.
Còn chưa giao đấu mà tinh thần đã loạn lên rồi, đối với võ giả mà nói đây là một đại kỵ.
Đệ tử và trưởng lão của thư viện Thiên Lộc nhìn thấy cảnh này ai nấy đều cong miệng cười, trận chiến này đã nắm chắc bảy phần thắng.
Quay lại nhìn nhóm người của thư viện Thiên Phủ, thần sắc bọn họ đều mang vẻ căng thẳng.
Ba trận thắng hai, mỗi một trận thắng đều cực kỳ quan trọng, nếu như trận đầu tiên đã chiến thắng thì chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều áp lực cho thư viện.
“Vân Yên tỷ vẫn bị căng thẳng rồi, trận chiến này sợ là khó nắm chắc”.
Mục Tuyết dùng giọng nhàn nhạt nói.
Những người khác cũng lặng thinh, chỉ là thầm lắc đầu, trạng thái tinh thần như vậy thì sợ là không ổn.
“Không đâu, trận này ta tin tưởng nàng ta”.
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, khẽ nói.
Mục Tuyết nghe vậy không khỏi khẽ nhíu mày nhìn qua, tên này lúc nào cũng làm mình khó chịu.
Vậy thì cứ chờ xem, nàng ta không tin, Liễu Vân Yên có thể chiến thắng đối thủ trong trạng thái tinh thần như vậy.
“Bắt đầu đi”.
Ông lão áo vải bên trong hội trường hờ hững liếc mắt nhìn hai người sau đó bóng dáng loé lên rời đi.
“Ngại quá, hai mươi năm trước mặc dù chuyện của phụ thân cô khiến người ta đồng cảm, nhưng hôm nay, ta vẫn sẽ không lưu tình với cô đâu”, Chu Tần khẽ mỉm cười, cố ý nhắc đến chuyện cũ hai mươi năm trước để kích động đối phương thêm chút nữa.
Sắc mặt Liễu Vân Yên đanh lại, trầm giọng nói: “Nếu có bản lĩnh, thì cứ việc ra tay!”
Xoạt!
Lời vừa dứt nàng ta liền tuốt kiếm khỏi vỏ, kiếm thế mênh mông lặng lẽ thi triển, sau đó lập tức bổ về phía đối phương. Kiếm pháp của nàng ta cực kỳ tinh xảo, nhìn thoáng qua đã thấy cực kỳ sắc bén.