Rầm rầm!
Nhưng khi chữ cuối cùng sắp được nói ra, Vũ Hạo Thiên ra tay, ánh mắt hắn ta vô cùng lạnh lẽo và u ám.
Bá Quyền, Thiên Địa Đồng Tâm!
Khi năm ngón tay Vũ Hạo Thiên siết chặt lại, quyền mang phun trào, khoảnh khắc này vùng trời và mặt đất rộng lớn nơi đây dường như bị hắn ta nắm trong lòng bàn tay. Trong lúc nhất thời, mỗi cử chỉ của hắn ta đều có thể nghịch đảo càn khôn, nắm không gian này trong tay theo ý mình.
Trời đất quay cuồng, Vũ Hạo Thiên tràn ngập bá khí, khí chất vương đạo và kiêu ngạo kéo đến.
Bá Quyền, lại là Bá Quyền!
Mọi người giật mình, trên khán đài vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc, sự đáng sợ của Bá Quyền đã được Vũ Hạo Thiên thể hiện trước đó.
Trong tầm nhìn của Nguyệt Vi Vi, không gian bắt đầu vặn vẹo quanh Vũ Hạo Thiên, ngay cả thở cũng khó khăn, chữ cuối cùng mắc kẹt ở cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói ra.
Nàng ta biến sắc, mũi chân giẫm mạnh lên mặt đất, định bỏ chạy.
“Đi được à?”
Vũ Hạo Thiên khịt mũi, mặt không cảm xúc, đưa tay ra tung một quyền.
Bùm!
Một quyền đánh ra như thể trời đất nổ tung, quyền mang kinh khủng xuyên thủng vạn vật, đánh thẳng vào người Nguyệt Vi Vi nhanh như chớp.
Phụt!
Nguyệt Vi Vi hộc ra một búng máu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cực kì tái nhợt, nàng ta văng ra xa như con diều bị đứt dây.
Trên chỗ ngồi của Thiên Yêu Các, mắt Viêm Long Tử sáng rực lên, hắn ta nhếch môi cười.
“Tất cả đừng nhúc nhích, để ta”.
Nói xong, hắn ta không đợi các trưởng lão khác phản ứng đã nhanh chóng bay về phía Nguyệt Vi Vi.
Nhìn thấy hành động của hắn ta, người ngoài liền biết mục đích của hắn ta, không khỏi tỏ ra khinh bỉ.
Tốc độ của Viêm Long Tử rất nhanh, chớp mắt Nguyệt Vi Vi đã cách hắn ta không xa. Hắn ta không hề che giấu dục vọng trong mắt mình, nụ cười nham hiểm trên môi càng khiến người ta khinh thường.
Vèo!