"Hồ sư đệ, không ngờ đệ lại ẩn giấu sâu như vậy!"
"Ha ha ha ha, Hồ sư đệ, lời nói này của đệ đúng là như cho chúng ta uống một viên thuốc an thần vậy".
Advertisement
"Nếu không sợ Liễu Vân Phi đó nữa thì lần này Thanh Vân Môn chúng ta ắt có thể đạt được vị trí đứng đầu!"
Mấy tuyển thủ dự bị mắt sáng lên, vô cùng vui mừng nói.
Advertisement
Ngay đến Bạch Vũ Phàm ánh mắt cũng lóe lên tia bất ngờ, cười nói: "Hồ sư đệ, chúc mừng đệ".
"Thiếu môn chủ quá lời rồi, không có Dưỡng Tâm đan và năm viên linh thạch trung phẩm của tông môn ban thưởng thì ta cũng không chắc đột phá nhanh như vậy được".
Ánh mắt Hồ Tử Phong vô cùng tự tin, trầm ngâm nói: "Nếu như cho ta thêm một viên Dưỡng Tâm đan nữa, nói không chừng bây giờ có thể đột phá ngay".
Bạch Vũ Phàm nhẹ giọng thở dài: "Đáng tiếc, luyện chế viên Dưỡng Tâm đan này quá đỗi phức tạp, phải mất hai tháng mới có thể điều chế được một viên".
"Đúng rồi, Lâm Nhất sư đệ, viên Dưỡng Tâm đan mà tông môn ban thưởng cho ngươi, ngươi đã dùng chưa".
Một người đột nhiên mở miệng, nhìn về phía Lâm Nhất hỏi.
Nói như vậy là đang muốn nhắc nhở mọi người, Lâm Nhất cũng được ban thưởng một viên Dưỡng Tâm đan.
"Lâm sư đệ, nếu như ngươi chưa dùng thì tặng cho Hồ sư đệ đi".
"Là tuyển thủ chính, Hồ Tử Phong phải khơi trào đòn bẩy của tông môn chúng ta, đừng giấu làm của riêng nữa".
Trong lòng Lâm Nhất hơi thấy kinh ngạc, căn cốt của Hồ Tử Phong này quả thực có chút kinh người.
Trước đây Hồng lão đã từng nói căn cốt của hắn không ổn, con đường võ đạo này không thể đi lâu dài được, bây giờ coi như đã hơi hiểu ra rồi.
Chỉ bằng một viên Dưỡng Tâm đan và năm miếng linh thạch trung phẩm mà Hồ Tử Phong suýt chút nữa đã đột phá được võ đạo tầng chín.
Nhưng cho dù như vậy, muốn hắn nhường viên Dưỡng Tâm đan thì cũng có chút hơi quá mức ép buộc rồi.
Đảo mắt nhìn qua, thấy sắc mặt có vẻ khó xử của thiếu môn chủ.
Lâm Nhất nghĩ đến gì đó bèn lấy ra viên Dưỡng Tâm đan ném tới.
Sưu!
Viên đan dược bay thành một đường cong rồi bị Hồ Tử Phong chụp lấy.