Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một hàng người đang di chuyển này chính là người của thư viện Thiên Phủ, biểu cảm của bọn họ bình tĩnh, không hề có ý định nhìn đến tình hình thê thảm bên cạnh.  

Bước chân lên con đường tu hành Võ đạo đã định là bước trên con đường không thể quay đầu, có thể tu hành đến cảnh giới như bọn họ.  

Thì đã từng gặp phải không ít giết chóc và những cái chết thê thảm.  

Bạch Vân đi theo phía sau Liễu Vân Yên, nha đầu này cứ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau cắn môi, vẻ mặt đầy lo lắng. Nhưng cả một vùng phía sau mù mịt khói bụi, thị lực có tốt hơn nữa thì cũng chẳng thể nhìn thấy được cái gì.  

Một hồi sau, Bạch Vân cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói: “Liễu sư tỷ, Lâm đại ca sẽ không có chuyện gì chứ?”  

Những đệ tử khác của thư viện Thiên Phủ cũng thoảng vẻ lo lắng, biểu cảm của bọn họ khá là phức tạp.  

Không thể không nói, Lâm Nhất đã dùng thực lực của bản thân để chinh phục hết đám đệ tử thuộc cấp chuẩn bá chủ luôn kiêu ngạo này.  

Cho dù bọn họ có không biết điều thì cũng biết, nếu không phải có Lâm Nhất ra tay chặn lại ba con yêu thú này.  

Thì bọn họ sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào.  

Chắc chắn sẽ phải có người bị thương, thậm chí… tử vong!  

Trước mắt đường đi vô cùng thông thoáng rộng rãi, hồ Tử Vân cũng gần ngay trước mắt, những thế lực có thể thuận buồm xuôi gió như bọn họ thì cũng rất ít.  

Có được những thứ này rõ ràng đều là nhờ cả vào Lâm Nhất.  

“Sư tỷ, hay là phái hai người quay lại xem Lâm Nhất thế nào”.  

Có đệ tử của thư viện Thiên Phủ cũng không nhịn được khẽ giọng nói.  

Liễu Vân Yên dừng bước, quay đầu lại nhìn vẻ mặt của tất cả mọi người, khẽ giọng nói: “Thú vị, trước đó các ngươi không phải cực kỳ có thành kiến với hắn hay sao, bây giờ thế nào lại quan tâm hắn như vậy”.  

“Sư tỷ, chúng ta cũng không phải là người không biết điều…”.  

Mấy người cười gượng gạo đáp.  

Lâm Nhất chỉ phẩy tay đã khiến bốn tinh anh của lầu Huyết Vũ phải quỳ trên đất cầu xin tha mạng.  

Tung ra một quyền đã làm Lãnh Dật phải chịu không ít khổ.  

Thực lực này không phục cũng không được!  

Thư viện Thiên Phủ và lầu Huyết Vũ đã kết duyên từ lâu, trong một khoảng thời gian rất dài chưa từng được thắng một trận đã đời như vậy, khiến đối phương phải thua đến mất hết cả thể diện.  

Trong mắt tất cả mọi người, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã sung sướng vô cùng.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK